Hai tay Nhiếp Thu Sính mới vừa rồi ở trên ngực anh vuốt ve qua lại, quả thực chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, anh đã nhanh không nhịn được rồi, hôm nay, càng khó mà kiểm soát.
Anh liếm liếm môi, giống như một con mãnh thú đã lẳng lặng rình con mồi từ lâu, từ từ tới gần Nhiếp Thu Sính đang tìm vết thương.
Anh mở miệng: "A... Vậy đại khái là anh nhớ nhầm... Ở phía dưới?"
Thanh âm của Du Dực lúc này phá lệ khàn khàn, thế nhưng tiếng nói kia của anh lại vô cùng khêu gợi, có thể khiến người nghe da đầu đều tê dại.
Chẳng qua, bây giờ Nhiếp Thu Sính ngược lại không có tâm tư chú ý cái này, cô rất lo lắng cho "vết thương" của Du Dực.
Cô thậm chí đều chưa kịp thưởng thức vóc dáng gầy mà có thịt sau khi cởi quần áo của Du Dực.
"Phía dưới, nơi nào phía dưới... Là... "
Nhiếp Thu Sính nói nói bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt của cô theo sáu múi cơ bụng khêu gợi của Du Dực đảo qua, hai má trong nháy mắt đỏ bừng, Nhiếp Thu Sính đẩy một cái: "Anh lừa em... "
Nói xong liền muốn từ trên giường nhảy xuống.
Thế nhưng, phòng cũng đã vào, giường đã lên, đâu còn có thể đi ra ngoài.
Dĩ nhiên là bị cánh tay dài của Du Dực duỗi một cái, một câu không nói liền quay trở về, lại một lần nữa chui vào trong ngực của anh.
Anh nói: "Anh không có lừa em, thực sự bị thương, hơn nữa, còn rất nghiêm trọng... "
"Anh chính là lừa em, trên người anh chỉ có vết sẹo, căn bản là không có vết thương... Tuy là, anh không có bị thương vẫn tốt hơn, nhưng anh... Anh không nên lừa em thế này... "
Tiếng nói của Nhiếp Thu Sính càng ngày càng yếu, cuối cùng gần như không có âm thanh, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn Du Dực, hai tay để trên ngực anh, cố gắng muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Cô là một phụ nữ trưởng thành, coi như có ngu đi nữa, lúc này cũng biết Du Dực muốn làm cái gì.
Hơn nữa, người bạn nhỏ cứng rắn phía dưới kia để tiếp xúc bụng cô, cô cũng không phải là không cảm giác được.
Anh rõ ràng chính là muốn lừa gạt cô đi vào, sau đó ăn sạch cô, anh, làm sao hư hỏng như vậy...
Tuy là nghĩ như thế nhưng mà... Trong lòng Nhiếp Thu Sính cùng lắm chỉ nghĩ Du Dực đúng là người xấu, không có gì hơn, cũng không có cảm thấy chán ghét, hoặc là... phản cảm.
Ánh mắt của Du Dực vẫn một mực chăm chú nhìn Nhiếp Thu Sính, con ngươi thâm thúy, giống như nước xoáy có thể đem người ta hút vào đi.
Anh nắm tay của Nhiếp Thu Sính, cực kì nghiêm túc nói: "Anh thực sự không có lừa em... Lần này... không giống trước kia, đúng là bị chấn thương bên trong, hơn nữa không chỉ một chỗ... "
Nhiếp Thu Sính: "Chấn thương bên trong?"
Du Dực nắm lấy tay của Nhiếp Thu Sính đặt ở trên lồng ngực của mình, để cho cô cảm nhận trái tím anh đập.
"Ở đây, tương tư thành bệnh luôn rồi... "
Sau đó đi xuống, xẹt qua bụng dưới, rơi xuống địa phương kia nóng rực nhất, anh khàn khàn nói: "Còn có... Ở đây... "
Cơ thể, tim, tay Nhiếp Thu Sính đồng thời run một cái: "Anh... "
Du Dực kêu từng tiếng tên của cô: "Thu Sính... "
"Chúng nó rất nhớ em, đã thành bệnh rồi, bệnh này chỉ có em có thể chữa... "
Nhiếp Thu Sính xấu hổ đến bỏng tay, cô cũng không dám nhìn Du dực: "Anh... Anh trước đừng như vậy, anh vừa mới trở về, chạy đường xa như vậy, nhất định là mệt mỏi... Anh, anh hay là nghỉ ngơi trước đi... "
Du Dực gật đầu, "Em nói đúng, là phải nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng, tình hình của anh bây giờ, nếu không có em, chỉ sợ... sẽ thành bệnh nguy kịch, đâu còn có thể nghỉ ngơi tốt?"
"Em... Em... " Thân thể Nhiếp Thu Sính run rẩy kịch liệt, kèm theo thanh âm cũng đang run rẩy, cô cũng không biết nên nói cái gì, là đồng ý, hay là chống cự...