Du Dực liếm môi, hồi tưởng về hình ảnh lúc nãy, anh không thể ngờ được rằng có thể thực hiện giấc mơ của mình vào tối hôm nay. Khoảnh khắc hoàn toàn có được cô, Du Dực nghĩ rằng mình chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Du Dực cúi đầu hôn nhẹ lên môi Nhiếp Thu Sính, tay khẽ vén những sợ tóc còn vương trên mặt cô, con tim vì cô mà trở nên mềm mại đến không thể tin được.
Anh biết, Nhiếp Thu Thích thật sự thích anh nên mới có thể đồng ý làm đến bước cuối cùng, nếu không cô đã không cho phép anh đến gần cô.
Trong lòng Du Dực tính toán, tiếp theo nên đi đăng ký rồi, trưa hôm nay chắc chắn không được, cô ấy đã quá mệt sẽ không thể dậy nổi.
Vậy... chi bằng chiều nay! Không biết... buổi chiều có thể kịp nghỉ ngơi lấy lại sức không nhỉ?
Anh nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của Nhiếp Thu Sính, trong lòng thấy hơi hối hận, đều tại anh "hành hạ" cô hơi nặng, nhưng... anh không thể kiềm chế được mà, cô quá hấp dẫn đối với anh, căn bản không thể nhịn được nữa, nếu như không phải cô đã kiệt sức, thì có khi anh vẫn chưa dừng lại đâu.
Trong lòng anh thầm nghĩ, bắt anh kiềm chế trước mặt cô, đó là đều không thể, trước đây chưa ăn được thì anh vẫn còn nhịn được, nhưng bây giờ... nghĩ cùng đừng nghĩ, xem ra chỉ đành phải dẫn cô đi rèn luyện chung với anh thôi.
Đã có được Nhiếp Thu Sính, trong lòng Du Dực như được lấp đầy.
Chỉ cần có cô, anh cảm thấy cuộc đời anh chẳng còn yêu cầu nào hơn nữa.
Tất nhiên nhất định sẽ khiến cho mẹ con cô được hạnh phúc.
Du Dực nhớ đến sợi dây chuyền kia, tâm trạng vui vẻ bỗng biến mất, giống như có một đám mây đen bao trùm lấy anh.
Vừa nghĩ đến việc sợi dây chuyền đó có liên quan đến Hạ Như Sương, anh liền cảm thấy cực kỳ không vui.
Anh phải điều tra rõ sợi dây chuyền đó là sao, nếu như cuối cùng chứng minh được rằng, sau khi thân thế được làm rõ mà cô lại không được vui vẻ như trước đây, thì anh sẽ mãi mãi giấu kín, không cho cô biết về chuyện này.
...
Ánh nắng chiếu vào phòng, Nhiếp Thu Sính vẫn đang ngủ rất say, xem ra cô vẫn sẽ còn ngủ rất lâu, Du Dực không nỡ nhưng vẫn phải đứng dậy, sau khi tắm xong xuống lầu đi mua bữa sáng.
Khi trở về, anh đi xem Thanh Ti, cô bé vừa mới tỉnh, ngồi ở trên giường xoa xoa mắt. Nhìn thấy Du Dực, khuôn mặt vốn còn mơ màng buồn ngủ bỗng nhiên sáng bừng, đứng dậy nhảy xuống giường. Du Dực bước đến hai bước, vừa hay đón được cô nhóc.
Thanh Ti vui vẻ ôm lấy cổ Du Dực: "Ba về rồi..."
Du Dực nhéo nhẹ chiếc mũi của Thanh Ti: "Về rồi, mấy ngày qua ba không ở nhà, con có nghe lời mẹ không? Có nhớ ba không?"
"Có, con vẫn luôn nghe lời mẹ, mỗi ngày đều nhớ đến ba!"
"Ngoan quá, đi ra ngoài ăn sáng thôi nào."
Khi ra đến bên ngoài, Thanh Ti chẳng thấy Nhiếp Thu Sính đâu: "Mẹ đâu rồi?"
Du Dực hắng giọng: "À mẹ con... đang ngủ, vẫn chưa dậy, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Không phải chứ, mỗi ngày mẹ đều dậy rất sớm, có phải hôm nay mẹ không khỏe phải không?"
Du Dực cảm thấy ngại ngùng, anh không thể nói vì ba mà mẹ con mới mệt được.
"Khụ... đúng là... mẹ con có hơi mệt, nghỉ ngơi một lát là khỏe, đừng đi làm phiền mẹ, con đi làm vệ sinh trước đi."
Lời Du Dực nói, Thanh Ti sẽ không nghi ngờ, cô bé xoay người chạy vào toilet.
Du Dực thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc Thanh Ti không ở đây, anh vội vàng đi vào phòng ngủ.
Nhiếp Thu Sính vẫn còn nằm ngủ rất say, đôi cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, chăn vừa đắp đến dưới xương quai xanh. Nhìn cảnh này khiến cổ họng Du Dực cảm thấy khô nóng, suýt chút đã không thể kiềm chế được.
Anh đi đến bên giường nói nhỏ: "Thu Sính, buổi chiều đi đăng ký nhé?"