Nhiếp Thu Sính đột nhiên đỏ bừng mặt: "Anh... đi ra ngoài... "
Cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai nữa, sao... ý chí cô lại không kiên định như thế nhỉ? Rõ ràng... rõ ràng có thể từ chối mà.
Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô lại có một tiếng nói khác. Phản kháng làm gì, cô từ chối không được đâu, cho dù lần này có thể từ chối, thì không phải vẫn còn những lần sau, lần sau sau nữa sao? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, sớm chút cũng tốt.
Dĩ nhiên Du Dực không nỡ rời đi rồi, hôm nay không dỗ dành người ta cười được thì chuyện đăng ký chiều nay sẽ khó ăn lắm đây. Anh nhẹ nhàng dỗ cô: "Đừng giận mà, tối qua là do anh không tốt, anh đã quá gấp gáp. Sau này nhất định sẽ không như thế nữa. Em có đói không? Anh với Thanh Ti vừa đi siêu thị mua rất nhiều đồ về, có cá có tôm, em muốn ăn gì, anh làm cho em ăn nhé?
Trên người Nhiếp Thu Sính không mặc gì. Tuy đau nhúc nhưng cơ thể vẫn xem như sạch sẽ. Cô biết là khi cô ngủ, anh đã xử lý giúp cô. Vừa nghĩ tới việc mình bị anh ăn sạch sẽ, Nhiếp Thu Sính không còn dám nhìn Du Dực nữa, nên cô mới cố ý tỏ vẻ tức giận nhằm che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
Cô cắn môi, không nhìn anh: "Cơm anh nấu có thể ăn được không?"
Du Dực ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Sau này anh sẽ không đi đâu nữa, sẽ ở nhà mỗi ngày, em dạy anh, anh nhất định sẽ làm được, đợi khi anh nấu ngon rồi anh sẽ không để cho em phải vào bếp nữa."
Nhiếp Thu Sính hừ một tiếng: "Anh nói nghe hay nhỉ..."
"Sau này anh sẽ làm như vậy, thật đó!" Lúc này chỉ cần làm cho Nhiếp Thu Sính vui trở lại, kêu anh làm gì cũng được, anh đều cam tâm tình nguyện đi làm.
Cơ thể Nhiếp Thu Sính không còn chút sức lực, trừ lúc mới tỉnh dậy cảm thấy xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào ra, thì bây giờ đã thấy đỡ hơn một chút.
Đại khái là, dù sao cũng đã thế này, xấu hổ cũng vô dụng, hơn nữa tối hôm qua, thật ra cô cũng cảm thấy khá hưởng thụ.
Cô đỏ mặt đẩy đẩy Du Dực: "Anh... anh đi ra, em phải mặc đồ!"
"Còn mệt không? Hay để anh mặc giúp em nhé?"
Nhiếp Thu Sính trừng mắt nhìn anh: "Bây giờ anh mau đi ra!"
Nhưng cái trừng mắt này đối với Du Dực mà nói giống như đang làm nũng, khiến anh cảm thấy cả người mềm nhũn.
Anh không kiềm chế được, cúi đầu hôn cô.
Cơ thể Nhiếp Thu Sính vốn đã hết sức, làm gì có thể giãy dụa được. Cô bị anh hôn đến thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nằm im trong lòng anh.
"Sức hấp dẫn của em quá lớn, nhìn thấy em anh không thể kiềm chế được, sau này anh phải cố gắng kiềm chế, đừng giận nữa mà được không?"
Giọng nói của Du Dực dịu dàng, giống như đang dỗ dành con gái.
Nhiếp Thu Sính kéo chăn lên ngực, không dám cử động: "Nếu anh... còn không chịu ra ngoài, em sẽ giận thật đấy!"
Du Dực rất muốn nói, tối qua những thứ nên thấy đều đã thấy hết rồi, hà tất phải để ý làm gì? Nhưng bây giờ anh vẫn còn chút lí trí, biết rằng nếu nói như thế thì sao này đừng mong bước được vào phòng Nhiếp Thu Sính nữa.
Du Dực đảm bảo một lần với Nhiếp Thu Sính, sau này tuyệt đối sẽ không mất kiểm soát như tối hôm qua nữa, nhất định phải thông qua sự đồng ý của cô. Dỗ dành mội hồi mới miễn cường có được sự tha thứ của cô.
Cuối cùng, Du Dực nói với Nhiếp Thu Sính rằng: "Chúng ta sắp trở thành vợ chồng, chuyện ấy là chuyện sớm muộn, cũng là chuyện tất yếu, em không thể cứ để anh phải độc thân cả đời chứ?"
Dĩ nhiên Nhiếp Thu Sính biết, nhưng... nhưng cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.