Cô luôn cảm thấy đàn ông rất để ý những việc này, cùng với ngày tháng dần trôi, một ngày nào đó Du Dực sẽ nhắc đến đến chuyện này thôi.
Du Dực tiến đến hôn lên mặt cô: "Vậy vừa hay, anh lần đầu kết hôn, anh không có kinh nghiệm nhưng em có, em có thể nói cho anh biết sau khi kết hôn anh phải làm thế nào để làm một người chồng tốt."
Trái tim vốn lo lắng của Nhiếp Thu Sính bỗng cảm thấy được an ủi hơn nhiều sau câu nói kia của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh vẫn làm rất rốt."
Từ khi mới quen, anh đã làm rất tốt, cho dù là với cô hay với Thanh Ti, đều tốt đến nỗi không thể chê được.
Nhiếp Thu Sính luôn cảm thấy, gặp được anh, là sự thương xót của Thượng Đế dành cho cô.
Du Dực thử hỏi: "Vậy... là em đã đồng ý rồi, đúng không?"
Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng... "
Một người tốt như thế, nếu như cô từ chối, thì mới thật sự là đồ ngốc.
Đột nhiên Du Dực bế cô dậy, vui mừng hô lên: "Tối quá! Anh sẽ nấu cơm ngay, ăn xong chúng ta đi liền."
Nhiếp Thu Sính ôm chặt cổ anh: "Anh bỏ em xuống, em chóng mặt quá."
Thanh Ti nghe thấy tiếng reo vui mừng của Du Dực, cô bé chạy từ phòng khách vào, nhìn thấy Du Dực đang bế Nhiếp Thu Sính xoay vòng vòng.
Cô bé gọi một tiếng: "Ba... "
Du Dực ngừng lại, thả Nhiếp Thu Sính xuống, cười với Thanh Ti: "Con gái ngoan, chiều nay chúng ta ra ngoài, đợi khi chúng ta trở về, ba có thể chính thức nhậm chức rồi."
Thanh Ti không hiểu chính thức nhậm chức có nghĩa là gì lắm, nhưng cô bé thấy Du Dực vui vẻ như thế là biết chắc chắn là chuyện tốt rồi!
...
Hai giờ chiều, Du Dực ở nhà đã thay đến mấy bộ quần áo, anh chải đầu, sau khi xác định bản thân hôm nay đã đẹp trai xuất sắc, mới nóng lòng dẫn Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti ra ngoài.
Trên xe, Thanh Ti cuối cùng đã biết chính thức nhậm chức có nghĩa là gì, cô bé cực kỳ vui mừng, cuối cùng ba đã có thể trở thành ba thật sự rồi.
Một nhà ba người, người kích động nhất chính là Thanh Ti.
Cô bé vui vẻ hỏi: "Ba ơi, vậy có phải con sắp có thể có thêm em trai hoặc em gái rồi phải không?"
Du Dực nhìn sang Nhiếp Thu Sính đang đỏ mặt: "Ba sẽ cố gắng cho con sớm ngày thực hiện mong muốn nhé."
Thanh Ti reo lên: "Ba mẹ, hai người cố lên!"
Nhiếp Thu Sính cắn môi, trừng mắt nhìn Du Dực.
Khi đến Cục dân chính, hôm nay số người sếp hàng đăng ký không ít, nếu như là ngày thường Du Dực chắc sẽ cảm thấy rất bực mình, nhưng hôm nay anh rất kiên nhẫn, kiên nhẫn lấy đơn, điền kỹ càng sau đó lại kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ngồi ở đó ôm lấy Thanh Ti, nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính.
Cuối cùng cũng đến lượt họ, Du Dực kéo cô đứng lên.
Nhiếp Thu Sính đã từng trải qua quy trình kết hôn một lần, cho dù chuyện đã qua mấy năm, khác địa điểm nhưng quy trình vẫn không hề thay đổi.
Nhưng tâm trạng lần này lại khác hẳn so với lần trước.
Nếu trước đây Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy mù mịt với tương tai, băn khoăn với cuộc đời, thì bây giờ cô chỉ thấy hồi hộp, thấy chờ mong với tương lai sắp tới, trong lòng ngoài sự hồi hộp ra thì còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhân viên Dân Chính hỏi họ vài vấn đề, hai người đều nghiêm túc trả lời.
Khi chụp hình, Nhiếp Thu Sính vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Cô và Du Dực sóng vai ngồi cạnh nhau, đầu hơi dựa vào, người chụp hình kêu họ cười lên.
Du Dực nói nhỏ bên tai cô: "Thu Sính, lời anh hứa với em là lời thề cả đời này sẽ không bao giờ phản bội em."