Trái tim Nhiếp Thu Sính chợt nóng lên, vành mắt nhìn anh từ từ ửng đỏ.
Chắc kiếp trước như một cơn ác mộng, nên kiếp này mới cho cô một niềm hạnh phúc to lớn như thế này.
Cô chủ động lại gần, dựa người vào trong lòng Du Dực, "Là anh nói đó nhé, sau này không được trách em giữ anh quá chặt."
Du Dực ôm cô: "Không đâu, anh chỉ sợ em giữ không đủ chặt thôi."
Cuối cùng cũng chờ được ngày này, trong lòng Du Dực đã không phân biệt được là niềm vui nhiều hơn hay cảm động nhiều hơn.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ có nhiều thứ như thế, trước đây anh nghĩ rằng sẽ mãi mãi không thể có được những điều này.
Vợ, con, gia đình!!!
Anh sẽ dùng toàn sức lực bảo vệ tất cả, không để cho bất kỳ kẻ nào phá hoại gia đình của anh.
Du Dực hỏi Nhiếp Thu Sính: "Em sẽ không trách anh việc không dẫn em về quê ở Hải Thành chứ?"
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: "Em biết nhà anh sẽ không dễ dàng chấp nhận em, thà như bây giờ còn hơn phải xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu phức tạp, cứ cho là em đang trốn tránh đi."
Trong lòng Nhiếp Thu Sính rất rõ ràng, với thân phận bây giờ của cô, không những gia đình Du Dực khó tiếp nhận mà xã hội bây giờ chắc cũng rất ít gia đình có thể tiếp nhận người có thân phận cô – li hôn, có con.
Hơn nữa Du Dực cũng đã nói, nhà anh không hề đơn giản, chắc hẳn sẽ càng khó chấp nhận cô.
Nhưng những chuyện đó không phải là chuyện Nhiếp Thu Sính lo lắng nhất, cô gả cho Du Dực chứ không phải gả cho gia đình anh, cô không hề nghĩ sẽ lấy được gì từ nhà họ Du, cô chỉ muốn họ có thể trải qua những ngày tháng yên bình đơn giản.
Dĩ nhiên cô cũng muốn nhận được sự công nhận của nhà họ Du. Nếu sau khi đến nhà họ Du, mà chỉ nhận được những ngày tháng bị bắt bẻ xoi mói thì cô hà cớ gì phải về nơi đó làm gì?"
Bây giờ cô sống rất tốt, rất hạnh phúc.
Cô thấy hài lòng với tình trạng bây giờ, cô cũng nghĩ không ra sau này sẽ có gì tốt hơn nữa, cô cũng không muốn thay đổi tình trạng hiện nay.
Du Dực hôn lên trán cô, trong lòng thấy hổ thẹn và đau lòng cô nhiều hơn.
"Sau này khi chúng ta trở về họ có thể sẽ gây khó dễ với em, nhưng em yên tâm, anh là chồng em, anh sẽ mãi mãi đứng về phía em."
Căn nhà đó dù cho Du Dực rất không muốn về nhưng cũng phải trở về một lần và anh sẽ không để cho họ làm khó Nhiếp Thu Sính, nếu họ dám anh sẽ dẫn cô đi, mãi mãi sẽ không bước vào căn nhà đó dù chỉ một bước.
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Em biết anh sẽ giúp em mà."
Cô vừa cười, tim Du Dực liền mềm nhũn, anh nhỏ giọng hỏi: "Tối nay chúng ta có phải có thể ngủ chung một phòng hay không?"
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt: "Thanh Ti vẫn luôn ngủ với em, đột nhiên bắt nó ngủ một mình em không yên tâm, để thêm vài ngày nữa đi nhé?"
Hôm nay đăng ký cô đã biết sau này phải ngủ cùng một phòng với Du Dực, nhưng cô không biết phải giải thích với con gái như thế nào.
Kết quả sau khi nói xong, Thanh Ti đột nhiên xuất hiện từ phía sau hai người: "Mẹ ơi, mẹ không cần lo cho con đâu, con đã không còn là đứa bé hai ba tuổi nữa, con có thể ngủ một mình, lúc trước cô giáo đã từng nói những đứa trẻ như con nên có phòng ngủ và không gian riêng, mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
Lúc nãy hai người thân thiết, chắc đã quên mất Thanh Ti ngồi ở một bên vừa ăn nho vừa nhìn họ. Nhưng trong mắt hai người lúc đó chắc cũng chẳng có ai khác, nên không hề nhìn thấy cô bé.
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, "Một mình con mgur có được không? Đừng miễn cưỡng, con vẫn còn nhỏ lắm."