Thanh Ti gật đầu: "Dĩ nhiên có thể, thật ra con đã muốn ngủ một mình từ lâu rồi, con chỉ sợ tối mẹ ngủ sẽ thấy sợ, nhưng bây giờ đã có ba rồi, sau này mỗi khi trời sấm sét, mẹ sẽ không cần phải sợ nữa."
Du Dực cười hỏi Nhiếp Thu Sính: "Thì ra là em sợ sấm sét? Sao trước giờ em không nói với anh?"
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt nói: "Em sợ sấm sét hồi nào, em chỉ là... khi trời nổi sấm, cảm thấy quá ồn ngủ không được thôi."
Cô không phải sợ sấm sét, chỉ là cảm thấy quá ồn, trong lòng cũng hoảng hốt theo.
Nói đến nguyên nhân, thật ra cũng là vì khi còn ở dưới quê, có lần vào một đêm sấm sét, trong thôn có một người đàn ông nạy cửa nhà cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô cầm một cây gậy đứng phía sau cửa la lớn tiếng, sau đó không cạy được cửa, người đó cũng chạy đi mất.
Thế nhưng từ sau đó, vào các ngày sấm sét, cô không còn ngủ được nữa.
Du Dực cười nói: "Sau này khi có sấm sét, anh sẽ bịt lỗ tai em lại."
Thanh Ti cười hi hi, Nhiếp Thu Sính cảm thấy ngại ngùng, lén véo anh một cái.
Tối đó, dưới sự trợ giúp của Thanh Ti, Du Dực ôm hết toàn bộ quần áo của Nhiếp Thu Sính về phòng, nhìn thấy quần áo của hai người treo cùng nhau trong tủ, chân mày Du Dực mới hoàn toàn giãn ra.
Tối đi ngủ, hai người ôm nhau, dù Du Dực có mong muốn nhưng cũng không dám quá đáng, anh chỉ ôm cô hôn vài cái, anh sợ hôm nay lại "hành hạ" Nhiếp Thu Sính nữa, e rằng cô ấy sẽ đuổi anh ra ngoài mất thôi.
Du Dực nhịn tới nửa đêm mới ngủ được, trong lòng anh nghĩ nhịn hôm nay trước đã, đợi ngay mai cô nghỉ ngơi khỏe rồi thì không cần phải nhịn nữa.
...
Ngày hôm sau, Du Dực đi một chuyến đến cục.
Cục Trưởng đã đợi anh từ lâu: "Ông lớn à, cuối cùng cậu cũng chịu đến. Mau viết báo cáo về nhiệm vụ lần này rồi nộp lên, vị ở bên trên đã hối thúc rất nhiều lần, nếu như cậu dám lề mề coi chừng miếng thịt béo bỡ đến miệng lại bay đi."
Thông báo thăng chức của Du Dực đã có, chỉ còn thiếu bước chạy quy trình nữa thôi.
Nếu là người khác thì họ đã làm xong chuyện này từ đời nào rồi, nhưng Du Dực thì ngược lại, cơ bản là không thấy mặt mũi đâu.
Du Dực ngồi xuống nói: "Phiền nhất là viết báo cáo, ông viết giúp tôi không phải là được rồi sao?"
"Thằng nhóc chết tiệt, ông đây biết mà, cậu nghĩ bản báo cáo này có thể viết đại hay sao?"
Cục Trưởng lấy ra một bản báo cáo ông đã viết xong: "Ông đây biết đức hạnh của cậu, nhanh lên, chép lại từng chữ một, tôi nói cho cậu biết phải viết chi tiết ngay ngắn một chút, cái này phải nhập vào hồ sơ đó."
Du Dực cười cười: "Biết rồi."
"Viết xong rồi đi báo cáo với bên Tổng Thống tiếp nhận bổ nhiệm chính thức, đợi cậu quay lại làm thủ tục với tôi, tôi cũng nên về nhà thanh tịnh hai năm rồi."
Du Dực: "Được."
Đợi Du Dực chép xong, Cục Trưởng giao báo cáo cho cấp dưới kiểm tra và nhập vào phòng hồ sơ. Ông vỗ vai Du Dực: "Cậu là Cục Trưởng trẻ tuổi nhất từ khi cục an ninh tình báo được thành lập đến nay, tôi cũng được xem như nửa sư phụ của cậu, sau này cố gắng, đừng làm mất mặt tôi biết chưa?"
Du Dực: "Tôi sẽ cố gắng ở vị trí này lâu hơn một chút."
Ra khỏi phòng Cục Trưởng, Du Dực nói với mọi người: "Hôm nay tôi có một chuyện vui muôn tuyên bố với mọi người."
Vương Tề Xuyên nói: "Chúng tôi biết rồi, có phải lão Đại đã thăng chức không?"
Du Dực khiêu mi: "Tuy có thăng chức, nhưng chuyện vui mà tôi nói không phải chuyện này."
"Vậy thì là gì?"
Du Dực cong khóe môi: "Tôi kết hôn rồi, đã đăng ký vào hôm qua!"