Mạnh Hiểu Mạn tự thấy rằng mình là cô gái xinh đẹp trẻ trung nhất trong cục, gia thế không tồi, nếu không cũng không thể vào được cục an ninh tình báo – nơi người người đều muốn vào này. Tuy cô không tham dự vào những việc cơ mật, càng không biết gì về tình báo, nhưng chỉ cần có thể vào được nơi này đã là hơn người rồi.
Cho nên Mạnh Hiểu Mạn rất kiêu ngạo, cô ta ở nhà đã quen thói được sủng ái, mắt cao hơn đỉnh đầu, ở trong cục cũng cảm thấy bản thân cao hơn người, khi nói chuyện với người khác hay hếch mũi nhìn người, luôn cảm thấy không ai bì được với cô ta, cũng chỉ có lúc nói chuyện với Cục Trưởng mới cúi đầu che giấu đi vài phần cao ngạo.
Dẫn đến trong cục không mấy ai thích cô ta lắm.
Năm ngoái, khi Mạnh Hiểu Mạn lần đầu thấy Du Dực, lúc đó cô ta đã thích anh, cô ta cảm thấy chỉ có người đàn ông này mới xứng với cô ta, tuy gia thế hơi thấp kém nhưng con người anh đã đủ ưu tú, cộng thêm mới trẻ tuổi đã leo lên được chức Sở Trưởng, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạn hơn người.
Trong nhận thức của Mạnh Hiểu Mạn, cô ta vừa ưu tứ, gia thế tốt, lại xinh đẹp như vậy, trừ phi người đàn ông này bị mù nếu không sẽ không thể không thích cô ta, huống hồ được cô ta thích thì người đàn ông này nên mừng thầm mới đúng.
Nên Mạnh Hiểu Mạn luôn cảm thấy Du Dực không thể nào không thích cô ta, chỉ là do công việc bận rộn nên không có thời gian ở chung với cô ta thôi.
Trước đây chỉ cần Du Dực xuất hiện trong cục, cô ta sẽ luôn niềm nở đến khác thường, luôn tìm đủ loại lý do để nói chuyện với Du Dực, nhưng Du Dực chưa bao giờ nói chuyện với cô ta, cô ta nghĩ rằng Du Dực là người ít nói, hơn nữa cô ta cảm thấy Du Dực ít ra còn nói vài câu với cô ta, còn những người khác anh không hề nói chữ nào.
Điều này trực tiếp dẫn đến Mạnh Hiểu Mạn hiểu lầm càng sâu hơn, ở trong cục cô ta hay nói thế này thế nọ với Du Dực, làm mọi người nghĩ rằng cô ta rất thân với Du Dực.
Cô ta vốn nghĩ rằng Du Dực chắc chắn là bạn trai của mình, cô ta rất tự tin, Du Dực sắp thăng lên chức Cục Trưởng, cô ta còn vô cùng đắc ý, kết quả ai ngờ được rằng anh lại trực tiếp tuyên bố đã kết hôn, anh đã kết hôn rồi!
Mạnh Hiểu Mạn vốn kiêu ngạo đã quen, làm sao có thể chịu nổi những ánh mắt lời nói châm chọc cười nhạo của mọi người trong phòng.
Nên cô ta trực tiếp xông vào phòng làm việc của Du Dực, cô ta cảm thấy Du Dực đã phụ bạc cô ta.
Với kiểu logic thần kỳ này của cô ta, dĩ nhiên Du Dực sẽ không hiểu được, bởi vì anh cũng cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ này có phải bị bệnh thần kinh không trời? Ai thích cô ta, ai biết cô ta thích ai, ai quen cô ta chứ?
Tâm trạng vốn vui vẻ của Du Dực đã bị cuốn đi sạch sẽ, kẻ điên này ở đâu ra vậy, anh là người đàn ông đã kết hôn, nếu để cho vợ anh nghe thấy thì anh phải giải thích thế nào đây, tối nay còn muốn anh được bình yên về phòng ngủ nữa không hả?
Du Dực đen mặt, giả vờ như không nghe thấy, anh đặt cặp tài liệu xuống, cởi áo khoác ra vắt trên ghế và ngồi xuống.
Vành mắt ủy khuất của Mạnh Hiểu Mạn ửng đỏ, cô ta nhìn thấy Du Dực không thèm để ý đến mình, khiến bản thân cảm thấy càng thêm tủi thân: "Du Dực, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không? Anh sao có thể đối xử với tôi như thế được, anh có biết bọn họ nói tôi như thế nào không?"
Du Dực mới ngẩng đầu nhìn về hướng người đối diện, ánh mắt anh bình tĩnh mà xa lạ, làm cho Mạnh Hiểu Mạn vốn có một đống lời trong bụng, bỗng chốc không nói được tiếng nào.
Cô nghe thấy Du Dực mở miệng nói: "Xin lỗi, xin hỏi, cô là ai?"
Mạnh Hiểu Mạn...
Vẻ mặt lúc đó của cô ta đã không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa, nét mặt từ sửng sốt sau đó biến thành kinh ngạc, cuối cùng nước mắt đua nhau rơi xuống!