Mạnh Hiểu Mạn đã nhìn rõ sự mất kiên nhẫn, chán ghét, lạnh lùng trên mặt anh, đó là sự biểu hiện của sự chán ghét đến cực điểm của một người đối với người khác.
Cơ thể Mạnh Hiểu Mạn càng run lên dữ dội hơn, cô ta vốn cảm thấy ít ra bản thân cũng là một cô gái được mọi người yêu mến chiều chuộng. Nhưng tình yêu vừa bị người phụ bạc, lại bị những người trong cục sỉ nhục, nói thế nào cũng phải đòi lại một chút mặt mũi, nhưng... làm sao biết được ngay cả cô ta là ai Du Dực còn không biết thì càng đừng nhắc đến chuyện thương tiếc.
Hơn nữa, cô ta không thể đắc tội với Du Dực bây giờ, cho dù là ba mẹ cô ta khi họ gặp Du Dực cũng phải tỏ ra khách sáo vài phần. Đã trèo lên được chức này thì mọi người đều biết đó là thân tín của Tổng Thống, là người tiến gần với trung tâm quyền lực nhất. Ai dám đắc tội cơ chứ?
Mạnh Hiểu Mạn đã thấy hối hận, hối hận việc tự ý xông vào, hại bản thân mất luôn công việc.
Cô ta cắn răng, vội vàng cúi đầu: "Cục Trưởng Du, tôi xin lỗi... là lỗi của tôi, tôi không nên... "
Du Dực: "Cút!"
Sau đó, những người trong cục đều nhìn thấy Mạnh Hiểu Mạn bưng mặt khóc chạy ra từ phòng Cục Trưởng. Tất cả mọi người đều nhịn cười, một số khác thì tỏ vẻ khinh thường.
Không ai thông cảm với Mạnh Hiểu Mạn, vì trong cục này cô ta luôn cảm thấy bản thân cao hơn người, không để ai vào mặt, nên người như vậy, nếu có một ngày bị rớt từ đài cao xuống, người khác sẽ không thấy đồng tình với cô ta mà chỉ thấy cô ta thật buồn cười.
Vương Tề Xuyên cười ha ha: "Tôi nói mà, Cục Trưởng ngày thường không hề nói lấy một câu với cô gái nào, thời gian đến cục càng ít đến thảm thương, sao cô ta có thể cảm thấy bản thân rất thân với Cục Trưởng cơ chứ? Nếu như mới nói hai câu đã là thân, vậy như tôi còn cùng Cục Trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ vài lần thì sao? Chúng tôi không phải còn thân hơn sao?"
Người ở bên cạnh cười nói: "Có một số người cứ thích tự chuốc lấy nhục."
Công việc hàng ngày trong cục rất nhiều, bình thường hiếm khi có chuyện gì thú vị, lần này khó có dịp xảy ra chuyện, nên mọi người đều tỏ ra khá nhiều để chuyện xôm tụ.
Nhưng nhiều chuyện thì nhiều chuyện, công việc thì vẫn phải hoàn thành.
...
Chớp mắt đã đến thứ bảy, buổi tiệc mừng tân hôn của Du Dực cũng sắp diễn ra.
Vì để tránh ảnh hưởng thời gian ngủ của Thanh Ti, Du Dực đặt tiệc diễn ra vào buổi trưa.
Anh vốn muốn tổ chức một buổi hôn lễ với Nhiếp Thu Sính, nhưng cô không đồng ý, cô cảm thấy dù sao bản thân cũng đã qua một đời chồng. Sau khi đã có một lần kết hôn thất bại, Nhiếp Thu Sính càng hiểu rõ hôn nhân là gì, dù hình thức có đẹp cỡ nào cũng vô ích, quan trọng là những ngày tháng sau của hai vợ chồng.
Nên cô chỉ muốn tổ chức khiêm tốn, không cần rình rang linh đình. Cô không có bạn bè, không cần mời ai, nên Du Dực chỉ cần mời đồng nghiệp đến ăn cơm, thông báo với mọi người rằng họ đã kết hôn là được, còn những thứ hình thức khác đều không cần thiết.
Vào ngày đó, Nhiếp Thu Sính mặc một chiếc váy màu đỏ mua từ trung tâm thương mại. Màu đỏ của váy càng làm tôn lên làn da trắng nõn, tóc đen như mực, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt linh động như ẩn chứa hàng ngàn tia sáng dịu dàng của cô.
Khi ánh mắt cô hướng về phía anh, đều đầu tiên anh cảm thấy chắc là do anh đã đùng hết sự may mắn của mười đời, mới có thể có được người phụ nữ này.
Khi xe dừng dưới chân khách sạn, Nhiếp Thu Sính chợt khựng lại, sau đó nắm chặt tay Du Dực.
Du Dực đang muốn mở cửa xe, bỗng nhiên ngừng động tác, anh xoay người kéo tay cô lại: "Sao vậy?"
Nhiếp Thu Sính cắn môi: "Em... thấy hơi căng thẳng."