Nhiếp Thu Sính muốn thu ngón tay lại, nhịn cười không được: "Ngứa mà, không giỡn nữa."
Du Dực nhè nhẹ cắn lên ngón tay cô: "Anh phải sát khuẩn mới được."
Nhiếp Thu Sính thấy sự ấu trĩ của Du Dực hôm nay thật sự rất dễ thương: "Được rồi, chỉ là chạm nhẹ thôi, em không để anh ta nắm được, nếu không để em đi rửa tay được rồi."
Du Dực không đồng ý, rửa tay, làm gì mà sát khuẩn tốt bằng cách của anh chứ, anh nhất định phải che lấp hết hơi của người đàn ông đó.
Lúc đầu Du Dực chỉ hôn tay cô thôi, sau đó càng hôn thì tự nhiên phạm vi càng mở rộng ra.
Nhiếp Thu Sính ghì tay và miệng không yên phận của anh lại, nghiêng đầu nhìn anh, cười khì: "Được rồi, ngưng tại đây, chúng ta nói chuyện của Mạnh Hiểu Mạn xíu."
Du Dực ngơ người, rồi trong lòng thoáng vui, xem ra không chỉ mình anh biết ghen.
Anh ngoan ngoãn ngồi dậy, giống học sinh tiểu học báo cáo cho cô giáo vậy, rất nghiêm chỉnh: "Anh với cô ta không có gì cả, trước ngày hôm kia, anh còn không biết đến tên cô ta, anh cũng không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy anh phải thích cô ta, hôm nay xảy ra việc này khiến em không vui, bà xã à, là anh sai."
Du Dực kể hết chuyện của Mạnh Hiểu Mạn cho Nhiếp Thu Sính nghe, anh tỏ vẻ bản thân thực sự oan ức, không biết gì hết.
Nhiếp Thu Sính chọt vào mặt Du Dực: "Cái mặt này của anh, thật là dễ dụ hoa ghẹo bướm rồi."
Khuôn mặt lạnh lùng, cả ngày không gần nữ giới, vô tình cũng có thể lôi cuốn con gái nhà người ta, nếu có ý thiệt thì thôi xong.
Du Dực ôm lấy cô: "Nhưng ngoài khuôn mặt này ra, anh là người chung thủy, chỉ một mà thôi, điểm này em biết mà, em là người phụ nữ duy nhất của anh."
Nhiếp Thu Sính không phải giận việc này, chỉ là cô thấy tốt xấu gì cũng phải hỏi cho rõ.
Anh nói như vậy, trong lòng Nhiếp Thu Sính dâng lên một niềm vui.
Cô là duy nhất của anh!
Nhiếp Thu Sính quay người nhìn anh, tay nhẹ nhàng chỉ vào lòng ngực anh: "Sau này..."
Cô vừa nói xong hai chữ, Du Dực liền hôn lên khóe môi của cô: "Tất cả đều là của em, anh là của em, mọi thứ của anh là của em."
Khóe môi Nhiếp Thu Sính cong lên, càng ở với Du Dực, càng thấy anh dễ thương, có lúc giống như trẻ con to xác, đâu có giống như lúc đầu gặp gỡ, vẻ mặt lạnh lùng không nói chuyện, rõ ràng là con chó to dính người mà.
Tay Nhiếp Thu Sính nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu Du Dực, ngón tay lùa vào mái tóc của anh.
Cô thầm thì: "Tất cả của em cũng là của anh."
Lời nói của cô chưa dứt, người cô đã bị Du Dực đẩy ngã.
Đang muốn nói thì môi cô đã bị khóa chặt, cô nghe tiếng anh bên tai văng vẳng: "Em nói đúng, em là của anh..."
...
Lúc Thanh Ti mở mắt thì đã nửa đêm, cô bé khát nên đi lấy nước uống, nhưng bên ngoài không thấy ai cả.
Cô chạy qua phòng kế bên đẩy cửa, nhưng cửa đã khóa trái.
Thanh Ti gãi đầu, ba mẹ cũng đang nghỉ ngơi, nhưng đói thì biết phải làm sao?
Thôi vậy, ăn chút đồ ăn vặt đã!
Lúc Nhiếp Thu Sính thức dậy, ngoài trời đã tối đen như mực, bên cạnh không còn ai, cô ngồi dậy với đôi tay rụng rời, nghĩ đến chuyện hoang đường chiều nay, đột nhiên thấy xấu hổ vô cùng, Du Dực thật là làm quá rồi.
Nhiếp Thu Sính cắn môi, hôm nay không thể để anh ấy vào phòng nữa, để anh ngủ ngoài phòng khách.
Đêm đó, Du Dực thực sự không vào phòng ngủ được, dù nói gì đi nữa, Nhiếp Thu Sính cũng không mở cửa, anh đành phải cuốn gói ngủ ngoài phòng khách một đêm.