Nhưng Hạ Như Sương biết hiện thực tàn nhẫn thế nào, trước mặt nhà họ Du, cô cũng phải cắn răng lựa lời giấu vào trong bụng, tuyệt đối không để họ biết được.
Nếu không, địa vị của cô cố gắng bao năm nay mới có được tại nhà họ Du sẽ đổ nát hết.
Trong lòng anh trai Du Dực chỉ có kế hoạch khai thác vùng vịnh Nam Thủy, anh cảm thấy chỉ cần Hạ Như Sương mở lời thì Hạ An Lan sẽ giao cho anh miếng thịt béo bở này.
Dù sao thì họ cũng là thông gia, không lý nào lại cho người ngoài ăn lời.
Anh trai Du Dực rất vui mừng, anh nhào tới đè lên người Hạ Như Sương: "Vợ tốt của anh ơi... cưới được em chính là may mắn tu ba đời của anh, chỉ cần em mở lời, anh vợ nhất định sẽ đồng ý..."
Anh trai Du Dực hưng phấn kéo áo trên người Hạ Như Sương xuống, trong lòng cô có chút ghê tởm, nhưng vẫn cố gắng đón nhận.
...
Đêm ấy, Hạ Như Sương không hề chợp mắt.
Anh trai Du Dực mây mưa với cô, xong chuyện, anh tự đi ngủ.
Cả người Hạ Như Sương thấy rất khó chịu, chồng cô kết thúc quá nhanh, khiến ngọn lửa trên người cô bị khêu gợi dậy nhưng không dập tắt thì anh đã xong việc, mặc kệ cô.
Điều này khiến cho Hạ Như Sương toàn thân khó chịu, nhưng cô lại không thể nói ra, chỉ có thể cắn răng mắng nhiết anh trai Du Dực mà thôi.
Ngọn lửa trên người khó khăn lắm cũng đã dịu xuống, ngọn lửa trong lòng Hạ Như Sương lại dấy lên.
Chồng cô muốn lợi dụng cô để có được kế hoạch khai thác vùng vịnh Nam Thủy từ Hạ An Lan, nhưng người ngoài không biết chứ cô biết rất rõ, đừng nói là thương thảo với Hạ An Lan, đến cả gặp còn không thèm gặp cô nữa là.
Đến người Hạ An Lan cô còn không gặp được thì làm sao hỏi dùm anh ta chứ.
Nhưng nếu không hỏi được việc này thì cô phải nói lại với chồng thế nào đây?
Thực ra Hạ Như Sương hiểu rõ chồng cô nhất, đừng xem bề ngoài ra vẻ rất hiểu chuyện, rộng lượng, trước mặt ba mẹ tỏ ra anh em tương thân tương ái, thực tế là người đê tiện vô cùng.
Việc này, cô nhất định phải đi gặp Hạ An Lan, dù cho cô phải nghe lời cự tuyệt từ chính miệng anh nói ra cũng phải đi.
Nếu không, cô khỏi phải nghĩ đến chuyện sống tốt trong nhà họ Du.
Nhưng, cô phải làm sao để gặp Hạ An Lan?
Dù cho gọi điện thoại cũng được?
Tiếng ngáy của chồng nằm kế bên, lòng Hạ Như Sương cảm thấy lo lắng, trằn trọc băn khoăn không ngủ được, lúc này cô rất hận Hạ An Lan. Tại sao có thể hận cô đến vậy, chỉ là một bữa cơm, dù cho là một cuộc điện thoại, tại sao anh ngay cả đến mặt mũi bên ngoài cũng không để cho cô chứ?
Hạ An Lan là người đàn ông ưu tú nhất, xuất sắc nhất, đẹp trai nhất mà Hạ Như Sương từng biết, cô vẫn luôn thích anh rất nhiều năm nay.
Dù rằng sau khi kết hôn, cô vẫn không ngừng tơ tưởng đến anh.
Cô không hiểu, Hạ An Lan chỉ đối xử với cô như em gái cũng được, dù gì thì họ cũng cùng nhau lớn lên, tại sao anh lại hận cô đến thế.
Đối với anh mà nói, chỉ cần anh nói một câu thì ngày tháng của cô tại nhà họ Du sẽ như bà hoàng vậy, nhưng anh không đồng ý, anh không để cô sống tốt.
Hạ Như Sương ôm chặt lồng ngực đau nhói, nghĩ đến Hạ An Lan, tim cô lại đau nhức.
Người đàn ông ấy, trước giờ chưa chịu nhìn cô thêm nửa nhịp nào.
Nhưng việc này nhất định phải cầu cứu sự giúp đỡ của anh ta.
Ngày hôm sau, sáng sớm anh trai Du Dực ăn sáng xong đi làm, anh sắp xếp đưa hai ông bà đi vào ngày mai.
Trước khi đi, anh dặn dò Hạ Như Sương lần nữa, để cô không quên việc tìm Hạ An Lan, phương án khai thác vịnh Nam Thủy là một kế hoạch lớn, nếu lấy được thì nhà họ Du sẽ lên một tầm cao mới.