Nhưng anh ta còn chưa thở phào xong thì nghe thấy Hạ An Lan nói: "Qua vài ngày nữa, cậu mang một vài chứng cớ nghi án buôn lậu của nhà họ Du đến cho cậu ta xem, xem thử cậu ta có phản ứng gì, nếu như cậu ta để ý đến nhà họ Du, thì sẽ tự khắc tìm tôi nói chuyện thôi."
Thư ký....
Được thôi, anh rút lại suy nghĩ lúc nãy, là do anh đã nghĩ ngợi hơi nhiều.
Thị Trưởng của họ, là một con cáo già ăn thịt người không nhả xương. Làm gì biết được bốn chữ "thông tình đạt lý" viết như thế nào!
Anh ta cúi đầu, nói: "Vâng."
...
Anh trai Du Dực cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, buổi trưa còn chưa tan ca, anh ta nhận được cuộc gọi từ nhà.
Hai cụ nhà anh ta vốn đã nói ngày mai sẽ đi thủ đô, nhưng đột nhiên gọi điện đến nói hôm nay phải đi, hơn nữa phải đi vào chuyến bay nhanh nhất.
Mặc kệ anh ta nói thế nào, cũng đều không được, phải đi, phải đi ngay!
Anh trai Du Dực chỉ đành nói sẽ lập tức sắp xếp, mới xoa dịu được hai người đó.
Ngắt điện thoại của cha mẹ, anh ta vội vàng gọi cho Hạ Như Sương, mở miệng chất vấn: "Có phải em đã nói gì với ba mẹ? Sao họ lại đột nhiên đòi đến thủ đô trong hôm nay?"
Hạ Như Sương sớm đã biết anh ta sẽ gọi điện thoại, nên đã chuẩn bị xong lý do thoái thác.
"Sao anh kích động thế? Em có thể nói gì với ba mẹ chứ, chuyện liên quan đến em trai anh, bây giờ tôi không hề dám hỏi đến, huống hồ anh không phải không biết ba mẹ anh gần đây không thích em cho lắm, em nhào tới để tự chuốc bực vào người à?"
"Vậy thì chuyện này là sao? Họ đột nhiên gọi điện thoại, bắt anh phải lập tức đặt vé máy bay, đòi đi ngay trong hôm nay."
Hạ Như Sương bình tĩnh đáp: "Em thấy, em trai anh vẫn có vị trí quá quan trọng trong tim họ, nên họ mới không muốn chờ nữa, xem ra... câu cha mẹ đều thiên vị con trai út, quả không sai mà."
Câu này của Hạ Như Sương trông có vẻ tùy ý, nhưng thật ra là đang cố ý nói cho chồng cô ta nghe.
Nếu cô ta muốn quấy đục nhà họ Du thì trước tiên phải chia rẽ mối quan hệ cha con, quan hệ anh em, khiến cho họ không hay biết gì.
Với tính khí của chồng cô ta, cô ta không tin anh ta sẽ không nghĩ ngợi gì.
Cha mẹ thiên vị con út, có nghĩa là mang hết những thứ tốt trong nhà cho để lại cho đứa nhỏ nhất.
Quả nhiên sau khi cô ta nói xong, đầu dây bên kia trầm mặc một hồi
"Được rồi, anh đã biết, em ở nhà giúp họ chuẩn bị hành lý."
Trên mặt Hà Như Sương lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Ừ, em biết rồi."
"Đúng rồi, em đã gọi điện thoại cho anh vợ chưa?"
Hạ Như Sương bình thản đáp: "Gọi rồi, nhưng thư ký nói họ đang dự một cuộc họp rất quan trọng, tạm thời không thể nghe điện thoại, đợi sau khi cuộc họp kết thúc, anh Lan sẽ gọi điện thoại lại cho em, anh yên tâm chúng ta là vợ chồng, chuyện của anh cũng là chuyện của em, anh tốt em mới tốt được, hạng mục vịnh Nam Thủy, em sẽ giúp anh lấy nó."
"Bà xã, anh biết trong cái nhà này chỉ có em là tốt nhất với anh thôi. Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."
"Được rồi, về sau anh ở bên ngoài cũng bớt trêu hoa ghẹo thảo đi, xem như đó là sự báo đáp với em."
"Yên tâm, anh chắc chắn sẽ không thế nữa, trong tim anh chỉ có mình em."
Hạ Như Sương cười lạnh, không ư... ha ha... nếu không phải thủ đoạn của cô ta đủ lợi hại thì không biết hiện nay có bao nhiêu đứa con rơi của anh ta ở bên ngoài đâu!
Gác máy, Hạ Như Sương ra ngoài, giúp hai cụ già thu dọn hành lý.
Dĩ nhiên không phải do cô ta đích thân thu dọn, cô ta kêu hai người hầu lên thu dọn, còn bản thân thì đang rất ân cần khuyên giải hai người.