May mắn là anh đã đuổi theo, bằng không có lẽ anh sẽ hối hận cả đời. Du Dực quay đầu như cười như không, hỏi: "Cửa xe vẫn còn khóa?"
"Tôi... Tôi, đây là... tôi chỉ lo lắng con bé bị sốt, bên ngoài lại lạnh như vậy, gió... Nhỡ con bé bị trúng gió thì không tốt... Chính là như vậy đó". Yến Tùng Nam vắt óc tìm mưu tính kế, nghĩ hẳn là không lộ ra việc hắn đang nói dối.
Du Dực cười lạnh: "Mày khẳng định người ở bên trong là vợ con mày sao?"
"Đương nhiên, đương nhiên rồi..."
"Nhìn bộ dạng hiện tại của mày, tao cảm thấy giống bắt cóc hơn đấy."
Yến Tùng Nam liên tục lắc đầu: "Sao có thể chứ, người ở bên trong thật sự là vợ tôi, tên gọi Nhiếp Thu Sính. Người dân quanh đây đều biết chúng tôi, đứa bé vợ tôi ôm trong lòng là con gái tôi, tên Yến Thanh Ti, bé gái bên cạnh là em gái tôi, tên Yến Như Kha, sao tôi lại giống bắt cóc chứ? Tiên sinh, có đùa cũng không thể đùa quá trớn như vậy đâu."
Yến Tùng Nam một hơi đem hết tin tức Du Dực muốn biết nói ra hết cả.
Anh thản nhiên nói: "Mở cửa xe"
Yến Tùng Nam hoảng hốt: "Tiên sinh, chuyện này... không cần mở cửa xe đâu..."
Du Dực: "Mở."
Giọng anh không chừa đường lui, đôi mắt lạnh lùng nhìn Yến Tùng Nam, hắn đang sợ tới mức tay chân luống cuống không biết nên như thế nào. Vấn đề ở đây là Nhiếp Thu Sính, nếu hắn mở cửa, vạn nhất cô chạy mất thì làm sao đây?
"Tiên sinh, giờ mà mở cửa xe, gió lùa vào trong, thì đứa trẻ..."
Còn chưa dứt lời, Du Dực đã tóm chặt lấy cánh tay Yến Tùng Nam, "Có mở hay không?". Vừa nãy anh thấy mặt cô bé đỏ lựng, thần trí có vẻ mơ hồ không rõ, còn cô lại ôm con bé mà lo lắng như thế. Cô từng nói qua, người cô yêu quý nhất chính là con gái, lúc này chắc hẳn cô đang cực kỳ sốt ruột lẫn sợ hãi, anh không có thời gian cùng Yến Tùng Nam dây dưa.
Yến Tùng Nam nghe rõ tiếng xương cốt mình bị vặn kêu răng rắc, đau đớn khiến hắn thảm thiết kêu gào liên tục. Hắn cảm thấy rõ lực tay của Du Dực tùy thời có thể vặn gãy cả cánh tay mình, thật có thể so sánh với đòn đau lúc Nhiếp Thu Sính cầm gậy phang hắn, hắn đành vội vàng nói: "Mở mở mở, tôi mở, để tôi mở..."
Du Dực buông ra, "Không cần giở trò với tao, coi chừng tao sẽ cho mày thành người tàn phế."
Yến Tùng Nam ôm cánh tay, đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hiện giờ hắn nào còn nghĩ chuyện gì vui sướng, chỉ cảm thấy mình thật quá đen, thế nào lại đụng phải thằng cha này...
"Đừng, đừng, tiên sinh, chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta trước giờ không thù không oán, đâu cần phải chuyện bé xé ra to như thế chứ, phải không? Chuyện này... thực sự là tôi không hề bắt cóc ai cả, chúng tôi kết hôn đàng hoàng, nếu ngài không tin, để tôi đưa ngài đi gặp mấy người hàng xóm, xem bọn họ giúp tôi làm chứng."
Yến Tùng Nam vừa nói, vừa run run lấy ra cái chìa khóa. Hắn vừa mới lấy ra đã bị Du Dực giật lấy. Cửa xe vừa mở, một luồng không khí mát mẻ tràn vào trong xe, Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu lên nhìn, khiếp sợ mà trừng lớn mắt. Cô nhìn thấy mặt Du Dực, một hồi lâu không nói được gì. Cô từng nghĩ, phỏng chừng đời này sẽ không còn gặp lại được người đàn ông này nữa, thật không ngờ... lại ở chỗ này, trong hoàn cảnh này gặp lại! Sao anh ấy lại ở chỗ này?
Du Dực giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Con bé bị ốm à?"
Kỳ thực, trong lòng anh khẩn trương tới mức không dám nhìn vào mắt cô, anh cảm thấy đứng trước mặt cô, mình không giống chính bản thân mình nữa, hai tai đều nóng lên, chỉ đành cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, không để lộ ra bộ dáng chân thực trước mặt cô.
Nhiếp Thu Sính theo bản năng gật đầu: "Vâng."
Du Dực vươn tay: "Đưa tôi."
Không biết như thế nào, Nhiếp Thu Sính không chút chần chừ suy nghĩ, liền đưa con cho Du Dực.
Cô... tin tưởng anh ấy.