Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, xô đẩy Du Dực một chút: "Đừng nghịch nữa, anh còn không mệt mỏi sao?"
Du Dực cúi đầu hôn lên trán của cô: "Mệt, nhưng mà vừa vào nhà, nhìn thấy em, cả người mỏi mệt tất cả tự biến mất, có em ở đây anh dùng cũng không hết sức lực."
"Cẩn thận sáng sớm ngày mai dậy không nổi."
Du Dực dừng lại, nghiêm túc nhìn Nhiếp Thu Sính: "Thì ra là ở trong lòng bà xã anh, anh vô dụng vậy sao..."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, nhất thời hiểu được, lời cô vừa mới nói kia đối với Du Dực giống như là đang hoài nghi năng lực của anh, đại khái... Chuyện này đối với mỗi người đàn ông mà nói, cũng không phải điều mà họ muốn nghe.
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt vội vàng giải thích: "Em... Em... Không có ý kia!"
Du Dực tay đã hất váy cô lên: "Không sao, anh sẽ một lần nữa khiến cho em biết một chút năng lực của chồng em... "
Du Dực nói thật nặng hai chữ năng lực, vô cùng rõ ràng.
Nhiếp Thu Sính muốn giải thích, nhưng anh hoàn toàn không cho cô thêm bất cứ cơ hội nào.
Kế tiếp hết thảy âm thanh kháng nghị nào của Nhiếp Thu Sính cũng bị Du Dực ngăn lại trong cổ họng.
Sau một hồi tình ái, toàn thân hai người đều toát mồ hôi.
Nhiếp Thu Sính cảm giác cả người giống như vẫn còn đang trên đỉnh sóng chưa xuống dưới, mới vừa rồi Du Dực dùng hành động thực tế chứng minh cho cô, thể lực của anh bây giờ vẫn dư thừa vô cùng, căn bản không cần cô lo lắng ngày mai có thể dậy hay không.
Nhiếp Thu Sính cả người bủn rủn không có sức lực, cô cho là đêm hôm nay có thể kết thúc.
Lại không nghĩ rằng Du Dực dùng khăn trải giường cuốn lấy cô, ôm cô đi ra ngoài phòng tắm.
Nhiếp Thu Sính giãy dụa ở trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng nghịch nữa, ngộ nhỡ Thanh Ti cũng đi ra đây thì làm sao?"
"Yên tâm, sẽ không đâu, lúc này Thanh Ti đang ngủ rất say, chắc là sẽ không tỉnh..."
Nhiếp Thu Sính cực kỳ căng thẳng, ngón tay cấu vào bả vai Du Dực, thấp giọng uy hiếp anh: "Anh còn càn quấy như vậy, ngày mai, không, một tuần này anh ngủ một mình đi..."
Du Dực không chút lay động đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, dùng chân đá lên khóa trái ở bên trong.
"Anh như vậy làm sao lại là càn quấy đây, anh chỉ không muốn để Thanh Ti ngày nào cũng phải thất vọng, chúng ta sinh cho Thanh Ti một em trai sớm một chút, làm cho nguyện vọng của nó được thỏa mãn, nó cũng không cần hỏi mỗi ngày, có phải hay không?"
Khóe miệng Nhiếp Thu Sính giật giật hai cái, anh nói có vẻ rất có đạo lý, thế nhưng... Cô nghe thế nào cũng thấy không tin được là sao.
Rõ ràng là lấy danh nghĩa việc công mưu lợi việc tư!
Lúc từ phòng tắm đi ra, Nhiếp Thu Sính cũng không biết mấy giờ rồi, dù sao đi vào, cô còn có thể đi, lúc đi ra, căn bản không đi được.
Nằm ở trên giường thỏa mãn, Du Dực ôm chặt Nhiếp Thu Sính.
Ban ngày anh thật sự rất mệt, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy cô, mệt mỏi của anh ở bên ngoài dường như cũng biến mất trong nháy mắt, tất cả khó chịu trong nháy mắt được cô chữa khỏi.
Tay Du Dực vuốt ve tấm lưng trần của Nhiếp Thu Sính, nói: "Thu Sính, tuần này anh chắc chắn là không có việc gì rồi, không bằng, cuối tuần gia đình chúng ta đi tắm suối nước nóng đi? Thân thể của em ngâm suối nước nóng nhiều cũng rất có ích."
Nhiếp Thu Sính nhắm mắt rất nhanh ngủ thiếp đi, cô tùy tiện đáp một tiếng.
"Vậy cứ định như vậy, cuối tuần đưa Thanh Ti đi du lịch suối nước nóng."
Du Dực cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Nhiếp Thu Sính: "Bà xã, ngủ ngon!"
Ngoài cửa sổ màn đêm thâm trầm, cả vùng đất hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ phút này Du Dực vẫn không biết, xế chiều hôm nay cha mẹ của anh cũng đã đến.
Sau khi ông bà Du đến nơi, không nghỉ thèm một chút, đi thẳng tới gặp bạn của hai người.
Bạn bè hai người đều là thương nhân, cũng khá có năng lực ở thủ đô...