Chẳng qua, đây là thành phố tập trung kinh tế chính trị nhất cả nước, người có tiền có thế quá nhiều, người giống như bạn bè của bọn họ, cũng chỉ được coi là có chút tiền tài mà thôi.
Sau khi ông bà Du gặp bạn cũ, đem tình hình thực tế của Du Dực nói rõ, sau đó lấy hình Du Dực ra: "Nhờ cậy ông giúp đỡ, giúp chúng tôi tìm đứa con bất hiếu này..."
Ông bạn cũ kia nói với hai người: "Với quan hệ hai nhà chúng ta, tôi đương nhiên là sẽ giúp ông bà tìm, chẳng qua là, có thể tìm được hay không tôi cũng không dám bảo đảm đâu."
Ông Du nói: "Cái này là đương nhiên, chú bận rộn mà vẫn có thể giúp chúng tôi, hai chúng tôi đã rất cảm tạ rồi, nhưng nếu tìm không được, thì chỉ có thể nói đứa con bất hiếu này trốn quá kỹ..."
"Ông anh, chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ phái người tìm kiếm."
Ông bà Du lão thở dài một tiếng, lại đem Du Dực mắng mấy chục lần.
...
Không có ông bà Du, Hạ Như Sương ở nhà cũng thấy thoải mái không ít.
Sau khi hai ông bà già đi khỏi, việc đầu tiên cô làm chính là tịch thu tất cả đồ ăn vặt của Du Huy, sau đó, cơm tối chỉ làm cho nó ăn cháo trắng với rau xanh.
Bất kể Du Huy khóc lóc ầm ĩ như thế nào, cô cũng thờ ơ.
Còn nói, nếu như con không ăn, vậy thì đến cháo trắng cũng không có, chịu đói đi.
Du Huy đã gần như vừa khóc vừa ăn hết hai bát cháo trắng.
Anh trai Du Dực cũng không đành lòng nhìn con trai chịu đói, trách móc Hạ Như Sương hai câu, thế nhưng cũng không có tác dụng, Hạ Như Sương quyết định phải giảm cân cho con trai cô.
Anh trai Du Dực một lòng trông cậy vào Hạ Như Sương có thể giúp anh ta có được hạng mục mở rộng vịnh Nam Thủy, cho nên đối với chuyện này chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Vừa ăn xong cơm tối, anh đã vội vã gọi Hạ Như Sương vào thư phòng.
"Bà xã, anh vợ bên kia nói như thế nào, em gọi điện thoại chưa? Hạng mục vịnh Nam Thủy nhà chúng ta có thể nắm trong tay hay không? Tốt nhất là có thể khiến cho nhà họ Du nhận thầu toàn bộ, nhưng mà hạng mục này quá lớn, nếu như anh vợ cảm thấy một nhà chúng ta không ăn nổi hạng mục này, thì cũng có thể tìm người hợp tác mở rộng, nhưng, nhà chúng ta nhất định phải chiếm phần nhiều."
Hạ Như Sương nghe lời chồng cô vừa nói, trong lòng cười lạnh, mắng một tiếng ngu xuẩn, còn không đái một bãi soi lại đức hạnh của chính mình xem, vẫn còn một mực muốn độc chiếm mở rộng một hạng mục lớn như vậy, ngu ngốc!
Anh ta thật sự cho là, nhà họ Du có thể trăm phần trăm nắm được hạng mục vịnh Nam Thủy này, lại còn muốn nuốt một mình, không sợ chết vì chướng bụng à?
Lần này đừng nói ăn thịt, Hạ An Lan đến da lông cũng sẽ không để cho bọn họ động vào.
Hạ Như Sương trong lòng hận thấu Hạ An Lan, thế nhưng, cô sẽ không để cho chồng cô biết, là bởi vì cô nên Hạ An Lan mới không để cho nhà họ Du có cơ hội trúng thầu.
Cô mang trên mặt chút ít sầu lo, do dự nói: "Anh Lan anh ấy... Nói..."
Cả ngày hôm đó anh trai Du Dực đều phấn khởi, anh ta dường như cũng đã nhìn thấy tương lai, nắm được cái hạng mục cực lớn này, nhà họ Du bọn họ sẽ cất bước đầu tiên vào cánh cửa tiền tài bậc nhất.
Hôm nay, anh ta cũng đã đến nói với nhiều ông bạn cùng làm ăn ở công ty khác, tiết lộ, nhà họ Du nhất định sẽ nắm chắc vịnh Nam Thủy.
Thứ nhất, là anh không nhịn được muốn khoe khoang quan hệ giữa nhà họ Du với Hạ An Lan.
Thứ hai, là muốn cho bọn họ biết khó mà lui, không nên tính toán tranh chấp chủ hạng mục vịnh Nam Thủy nữa.
Anh đang hưng phấn, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Hạ Như Sương, trong lòng hồi hộp một chút, vội hỏi: "Sao vậy? Có phải có biến cố gì hay không?"
Hạ Như Sương cắn môi, làm ra bộ dáng không biết nên nói như thế nào, chồng cô sốt ruột, ở một bên không ngừng thúc giục.
Qua một hồi lâu, rốt cục Hạ Như Sương mới mở miệng.
...