Hạ An Lan không thúc giục, anh rất kiên nhẫn chờ Du Dực nói xong với Nhiếp Thu Sính.
Nói một lúc với Nhiếp Thu Sính, Du Dực mới nhớ tới Hạ An Lan: "Để cho Thị Trưởng Hạ đợi lâu..."
Hạ An Lan cười nói: "Là tôi quấy rầy hai người mà, tôi chỉ là không nghĩ tới Cục Trưởng Du lại là người đàn ông biết chăm sóc gia đình như vậy, có chút... khác biết so với tôi từng tưởng tượng."
Vừa rồi tiếng của Du Dực mặc dù cố ý hạ thấp, thế nhưng anh vẫn nghe thấy.
Tiếng của cậu ta dịu dàng như gió xuân thổi nhẹ vào mặt, trong ấm áp mang theo ngọt ngào nhè nhẹ, mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng buổi sáng Hạ An Lan đã nghe thấy cậu ta dịu dàng đối với con gái, thế nhưng bây giờ nghe cậu ta nói chuyện với vợ, anh lại vẫn như trước cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, người bạc tình lãnh đạm như Du Dực có thể coi mạng người như rơm rác, vậy mà lại có một mặt dịu dàng đến vậy.
Xem ra con người ấy mà, không ai có thể hoàn toàn tuyệt tình được.
Thượng Đế chung quy tạo ra một người, để bạn chỉ dịu dàng vì người ấy.
Mà vợ của Du Dực, chính là người mà Thượng Đế đặc biệt chuẩn bị cho cậu ta.
Không biết, là cô gái như thế nào lại có thể làm cho Du Dực chân thành đối xử như thế.
Hạ An Lan có chút hâm mộ Du Dực, vợ, con gái, gia đình hạnh phúc, cậu ta thật sự đã có thứ quý giá nhất trên đời này.
Mà thứ đó, anh đời này có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ có.
Du Dực chợt nhớ tới, vị Thị Trưởng Hạ này cho đến bây vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có con.
"Suy nghĩ của Thị Trưởng Hạ thật ra không khác biệt lắm so với tôi, chúng ta không nói nhiều lời, anh muốn quét sạch thế lực đen của Hải Thành, tôi tự nhiên là ủng hộ toàn lực, nếu có gì cần phân phó tôi làm, mà tôi có thể làm được, tôi tự nhiên sẽ cố gắng đi làm."
Đương nhiên điều anh ta phân phó, nếu như anh không muốn làm, tự nhiên sẽ không làm.
Trong lòng Du Dực tự nói với mình, trên tư liệu có viết, nghe nói con cáo già này là do mãi không tìm được đối tượng phù hợp, cho nên mới chậm chạp không kết hôn.
Thế nhưng Du Dực không tin, anh cảm thấy, có lẽ là giấu kín chuyện kết hôn rồi, không muốn để người ngoài biết rõ, không muốn để cho bọn họ trở thành uy hiếp của anh ta, dù sao nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hạ An Lan còn không có ai có thể lợi hại như thế, ở trên con đường làm quan giống như hỏa tiễn, đi lên nhanh chóng.
Người đỏ mắt ghen ghét không biết có bao nhiêu, trong tối ngoài sáng quan sát anh ta, người muốn giết chết anh ta cũng không ít.
Lúc trước, anh ta đến họp suýt nữa bị ám sát, vẫn là được người trong cục của anh bảo vệ đấy.
Hạ An Lan cười cười, cách nói chuyện của Du Dực quả nhiên rất thú vị.
"Vậy tôi sẽ nói luôn, cảm ơn Cục Trưởng Du trước, trước mắt tôi muốn biết chính là mạng lưới quan hệ phức tạp của Đao gia tại Hải Thành, còn an bài bên trong bọn họ một tai mắt nữa, mặt khác... nếu như có thể, tôi hy vọng sắp tới thân thể của Đao gia có thể không được khỏe mạnh..."
Câu nói sau cùng của Hạ An Lan nói rất chậm chạp, tiếng của anh ta trong trẻo, làm cho người ta hoàn toàn không nghe được hàm ý bên trong lời nói kia.
Du Dực cảm khái một tiếng: "Ồ, câu nói sau cùng này của Thị Trưởng Hạ là câu ngài nói rõ ràng nhất đấy, tôi còn tưởng rằng, ngài chỉ biết đào hố cho người khác nhảy chứ."
Anh còn tưởng rằng, lần này Hạ An Lan vẫn là đào hố chờ chính anh đem lời này nói ra.
Có điều, Du Dực cũng hơi kinh ngạc, Hạ An Lan vậy mà không phải là để cho anh giết chết Đao gia, mà chỉ làm cho thân thể ông ta sắp tới có chút vấn đề.
Xem ra, con cáo già này vẫn không muốn làm cho Đao gia chết.
Được rồi, chuyện không quan hệ gì với anh, anh cũng lười không muốn quan tâm.
Hạ An Lan cười hỏi: "Chuyện đó, không biết, Cục Trưởng Du có chịu giúp đỡ hay không?"
...