Du Dực trả lời vô cùng thoải mái: "Giúp, đương nhiên là phải giúp, hiếm khi Thị Trưởng Hạ nói chuyện thẳng thắn như thế, huống chi cái lão già kia tôi nhìn cũng không vừa mắt, chiếm giữ ở Hải Thành nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên thay đổi rồi, Thị Trưởng Hạ nếu như còn có yêu cầu, tôi có thể an bài mấy nhân viên đắc lực trong cục qua."
Nếu như là người khác nói muốn đem thế lực đen của Hải Thành loại bỏ, Du Dực đoán chừng sẽ khinh thường.
Thế nhưng, là Hạ An Lan ư?
Du Dực cảm thấy anh ta hiện tại đã có thể chặt đứt Đao gia tận gốc rồi.
Trên đời này không ai có thể chơi đùa một chút với từ cáo già sớm đã tu luyện thành tinh này, Đao gia hung hãn có thừa, nhưng đầu óc còn kém nhiều lắm.
Về phần anh lựa chọn giúp đỡ Hạ An Lan, ngoài trừ giúp anh ta, đối với chuyện này còn là do Du Dực thực sự rất chán ghét Đao gia, anh lớn lên ở Hải Thành, tự nhiên là biết rõ bọn chúng làm bao nhiêu chuyện xấu.
Lúc còn trẻ, anh vẫn rất ngạc nhiên, vì sao người của chính phủ không có ai đứng ra đi chỉnh đốn những kẻ phạm pháp kia.
Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, Thị Trưởng Hải Thành thay đổi rất nhiều đời, thế lực Đao gia càng lúc càng lớn, từ đầu đến cuối không ai có thể đem ông ta trừ tận gốc.
Nhưng, Hạ An Lan thì khác, Du Dực tin tưởng anh ta có thể làm được.
Hạ An Lan biết rõ, Du Dực sẽ giúp mình, bởi vì, cậu ta là người có tinh thần trọng nghĩa chân chính, không phải là loại người vô dụng.
Đã nghe được đáp án mong muốn, Hạ An Lan cười nói: "Vậy tôi liền đa tạ Cục Trưởng Du, vậy... không quấy rầy cậu cùng phu phân nói chuyện nữa, gặp lại sau."
"Tạm biệt."
Du Dực không thể chờ thêm được vội cúp điện thoại!
Loa của Hạ An Lan còn chưa có lấy ra đã nghe thấy tít tít báo bận, anh lắc đầu cười cười, xem ra đối với Du Dực, anh thật sự là không nhận được một chút hoan nghênh.
Thư ký hỏi anh: "Thị Trưởng, Cục Trưởng Du đã đồng ý sao?"
"Đã đồng ý."
Thư ký cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần anh ta đồng ý, vậy nhất định là có thể làm được... Tôi nghe người ta nói, Cục Trưởng Du này rất lợi hại, trước kia chỉ cần anh ta nhận nhiệm vụ, sẽ không có chuyện không làm được, một dạo anh ta đã được đi vào trong truyền thuyết, bằng không thì cũng sẽ không còn trẻ như vậy đã được Tổng Thống bổ nhiệm làm Cục Trưởng."
Thư ký tựa như có chút sùng bái đối với Du Dực, nên lúc nói đến anh ta, ánh mắt đều tỏa sáng, dường như nhìn thấy phiên bản 007 trong nước.
Hạ An Lan hỏi thư ký: "Cậu đã gặp qua cậu ta rồi, cậu cảm thấy cậu ta là người như thế nào?"
Thư ký nhớ tới nói: "Rất ít nói, rất lạnh lùng, vô cùng khó tiếp cận, lúc chống lại ánh mắt của anh ta, có một cảm giác như toàn thân đều bị đóng băng thành đá."
Thư ký này lần trước nhìn thấy Du Dực cảm thấy lúc ấy mình phải rất nỗ lực mới có thể duy trì nụ cười ở trên mặt, không thể nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta.
Hạ An Lan nở nụ cười: "Cậu thật sự cảm thấy, Du Dực là một người theo như lời cậu nói, lạnh lùng, khó có thể tiếp cận sao?"
Thư ký gật đầu: "Tôi thấy anh ta đúng là như vậy, giống như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết vô cùng cao ngạo và lạnh nhạt."
Hạ An Lan cười cười, cái người này trong miệng của người khác là người đàn ông lạnh lùng tuyệt tình, người thật lại hoàn toàn không phải là cái dạng đó.
Cũng không đúng, cậu ta trước mặt đối với người khác là sát thần.
Nhưng đối mặt với vợ con của cậu ta, lại dịu dàng như ngày xuân, ấm áp như một cơn gió nhẹ.
...
Cúp điện thoại của Hạ An Lan, Du Dực vội vàng cầm lấy điện thoại, hỏi: "Thu Sính, còn ở đấy không?"
Nhiếp Thu Sính trả lời: "Còn, đang... nghe anh cùng vị... Thị Trưởng Hạ kia nói chuyện."
Vừa rồi Nhiếp Thu Sính, rất yên lặng nghe Du Dực nói chuyện, có mấy lần nhịn không được đều nở nụ cười.
...