Du Dực ngăn lại môi Nhiếp Thu Sính, âm thanh biến mất giữa răng môi hai người.
Nhiếp Thu Sính phản kháng không có hiệu quả, cuối cùng bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể nghe theo anh.
Trong chuyện này, phần lớn Nhiếp Thu Sính muốn phản kháng đều là có lòng mà lực không đủ.
Nụ hôn của Du Dực giống như mang theo mê hoặc, mỗi một lần đều có thể làm cho cô mất hết sức lực, không nghĩ được gì nữa, nhịn không được muốn đáp lại anh.
Tối hôm đó, Du Dực coi như khắc chế, không dám giày vò quá lâu, liền ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một nhà ba người liền rời giường đi leo núi.
Buổi sáng lúc Nhiếp Thu Sính rời giường, không thể nào vui mừng nổi, bởi vì cô buồn ngủ nha, cô không còn sức lực nữa. Lúc đi ra, cô trừng mắt liếc Du Dực, đều do anh, đã nói buổi sáng hôm nay còn phải đi leo núi cùng Thanh Ti rồi.
Tuy rằng buổi tối hôm qua Du Dực hoàn toàn không giày vò quá lâu, thế nhưng cũng chỉ là so với ngày trước mà thôi.
Thanh Ti đối với chuyện leo núi này rất kích động, buổi tối hôm qua cô bé ngủ sớm, tinh thần cũng dồi dào, cực kỳ vui vẻ, một đường đều líu ríu nói chuyện cùng hai người.
Đi thẳng con đường lên đỉnh núi, luôn luôn có thể gặp được mấy người cũng tới leo núi.
Sáng sớm không khí vô cùng tốt, rất tươi mát, mặc dù cảm giác có chút mát mẻ, nhưng lại làm cho thần trí người ta càng thêm trong sáng, kèm theo tiếng chim hót trên núi, làm cho lòng người thấy cực kì vui vẻ.
Rất nhanh Thanh Ti phát hiện, mẹ của cô bé hầu như không nói lời nào, trẻ con vô cùng mẫn cảm, cô bé hỏi: "Mẹ làm sao vậy? Không vui sao?"
Nhiếp Thu Sính vội vàng điều chỉnh tâm tình lắc đầu: "Không có, mẹ rất vui vẻ mà..."
Cô có chút hối hận, cùng Du Dực cự nự làm cái gì chứ, con gái vui vẻ như vậy, cô không nên làm con bé mất hứng như thế.
Thanh Ti gãi gãi đầu: "Nhưng mà..."
Rõ ràng cô bé cảm thấy, buổi sáng hôm nay tâm trạng của mẹ có vẻ không đúng lắm.
Du Dực nhìn qua thừa cơ bắt lấy tay Nhiếp Thu Sính, đối với Thanh Ti cười nói: "Mẹ hôm nay dậy sớm, chưa nghỉ ngơi đủ, nên tinh thần không được tốt."
Bộ dáng của Thanh Ti như bừng tỉnh: "A, con quên mất, như thường ngày giờ này mẹ vẫn còn đang ngủ, cũng là phải ăn sáng xong mới có thể rời giường, hôm nay đúng là dậy sớm thật."
Mặt Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt đỏ lên, bình thường đều là ăn sáng xong mới dậy, chuyện đó... còn không phải là bởi vì Du Dực...
Nhiếp Thu Sính vụng trộm véo một cái vào tay Du Dực, anh nhìn cô cười hì hì.
Anh có chút ân hận, buổi tối hôm qua không nên bốc đồng như vậy, thân thể của cô yêu kiều, tối hôm qua lăn qua lăn lại, sáng nay khẳng định không có sức dậy, còn phải leo núi, hiển nhiên là có chút không chịu đựng nổi.
Thanh Ti cau mày nói: "Vậy làm sao bây giờ, nếu không chúng ta trở về đi? Để cho mẹ nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Thanh Ti buồn rầu, thật là muốn đi lên đỉnh núi xem mặt trời mọc, cũng muốn để cho mẹ nghỉ ngơi, phải làm sao bây giờ?
Con gái ngoan như vậy, vốn Nhiếp Thu Sính đang không vui cũng lập tức tản đi sạch sẽ.
Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh của Thanh Ti: "Mẹ không có việc gì, tinh thần mẹ rất tốt đó, hơn nữa, mẹ cũng muốn ngắm mặt trời mọc buổi sáng một chút, nghe nói, mặt trời mọc ở đỉnh núi cực kỳ đẹp."
Thanh Ti do dự: "Nhưng mà..."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt nói: "Khụ khụ, không sao, đợi sau khi trở về, mẹ sẽ ngủ bù."
"Vậy... vậy được rồi! "
Một nhà lại tiếp tục hướng đến đỉnh núi, Thanh Ti chạy nhanh nhất, chạy một hồi hái được một đóa hoa dại ven đường lại chạy về đưa cho Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính dặn dò cô bé để ý dưới chân không nên chạy nhanh quá, cô bé giòn giã đáp lại một tiếng.
Từ lúc vừa rồi Du Dực cầm tay Nhiếp Thu Sính, vẫn không có buông ra.
Anh hỏi Nhiếp Thu Sính: "Có mệt không, có muốn anh cõng em không?"