Du Dực lúc này mới chậm rì rì buông Nhiếp Thu Sính xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Anh cầm chặt tay của cô và nhìn thấy bất an trong ánh mắt cô bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh nhìn cô cười âu yếm: "Còn mệt nữa không? Nếu không mệt, một chút nữa chúng ta đi ăn sáng luôn?"
Trong lòng Nhiếp Thu Sính đã có suy đoán, tay của cô có chút phát run.
Cô không biết kế tiếp bản thân phải nên làm như thế nào mới tốt.
Môi cô mấp máy: "Em... vẫn chưa đói..."
Du Dực dịu dàng vén lọn tóc xõa trên gương mặt Nhiếp Thu Sính: "Còn chưa đói sao, anh vừa rồi nghe thấy bụng của em đang réo rồi."
Bị con trai làm lơ, nhìn con trai dùng vẻ dịu dàng chưa từng có ấm áp hỏi cô gái yếu ớt kia, chăm sóc muôn phần, điều này làm cho hai ông bà Du tức giận thiếu chút nữa thăng thiên, bà Du cao giọng, gầm lên: "Du Dực..."
Du Dực lúc này mới ngẩng đẩu lãnh đạm nói: "Cha, mẹ!"
Anh quay đầu cười nói với Nhiếp Thu Sính: "Thu Sính, đây là cha mẹ anh..."
Hai câu nói ngắn ngủn này phân ra vô cùng rõ ràng, lãnh đạm đối với cha mẹ nhưng với vợ thì vô cùng dịu dàng.
Cho dù là người ngoài đều có thể nghe rõ, đây quả thực như là tát cho hai ông bà một cái vậy.
Con ruột của bọn họ vậy mà lại đối xử với họ như thế.
Hai ông bà tức giận thiếu chút nữa hộc máu, bà Du chỉ ngón tay thẳng trên mặt Nhiếp Thu Sính: "Du Dực, con nói rõ cho ta, cô gái này là ai?"
Tuy rằng trong lòng Nhiếp Thu Sính vừa rồi đã có suy đoán nhưng đột nhiên chính tai nghe Du Dực nói như vậy cô cũng không biết nên xưng hô như thế nào với hai người.
Trong lòng cô bây giờ vừa căng thẳng vừa bất an, tuy rằng trước kia Du Dực đã từng nói qua về gia đình của anh, nói cha mẹ của anh chung sống không tốt lắm, cô cũng đã sớm nghĩ, có lẽ không có cha mẹ nào sẽ thích thân phận của cô.
Thế nhưng vừa thấy mặt, cái gì cũng không hỏi, hai vị cha mẹ này liền không chút che giấu sự chán ghét đối với cô, làm cho trong lòng cô càng lo lắng không yên.
Cô không nghĩ tới lại đột nhiên gặp như vậy, không hề đoán trước sẽ gặp mặt ở nơi này.
Đối với hành động của mẹ mình Du Dực rất không vui, anh kéo Nhiếp Thu Sính ra phía sau nói: "Đây là vợ của con, Nhiếp Thu Sính, con đã từng nói với hai người rồi."
Cha mẹ Du Dực đều đoán được nhưng chính tai nghe Du Dực nói như vậy, hai người vẫn bị tức giận suýt bất tỉnh.
Ông Du tức giận đỏ mặt: "Con... con... Cái thằng nghịch tử này, tao đánh chết mày..."
Du Dực đương nhiên sẽ không để cho ông đánh, ôm eo Nhiếp Thu Sính, lui về phía sau.
Anh nói với cô: "Đừng sợ, có anh."
Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi, nhưng... nhưng đây là cha mẹ anh.
Bạn của ông bà Du nhìn thấy hai người đã sắp tức giận muốn chết rồi nên chạy tới nói: "Có gì chúng ta cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, dù sao cũng là cha con có gì lại nói không được chứ, đừng tức giận, bên ngoài này không phải chỗ nói chuyện."
Ông bà Du coi trọng nhất là mặt mũi, bọn họ cảm thấy Du Dực làm cho họ mất hết thể diện, khiến bọn họ không thể ngẩng được đầu lên trước mặt bạn mình.
Ông Du liên tục thở dài: "Cái thằng nghịch tử này, tôi thật sự là bị nó làm cho tức chết, nhiều năm như vậy nó không trở về nhà, một tiếng cũng không nói, sau lưng chúng tôi liền lấy một cô gái không rõ lai lịch, nó coi chúng tôi là gì chứ?"
Bạn của ông rốt cuộc là người ngoài nên chỉ có thể trấn an trước nói: "Ông xem chỗ này người đến người đi đông đúc, chung quy không tốt lắm, hay là... tìm một chỗ ngồi xuống trước đi."
Bà Du đột nhiên nhìn thấy Thanh Ti đầy vẻ kinh hoảng đứng ở cách đó không xa, lập tức nhớ tới đứa bé mà Triệu tổng nói.