"Hôm nay, mẹ muốn xem thử, con trai ruột của mình có thể vì một cô gái mà không để ý đến tính mạng của mẹ mình không."
Người bạn ở một bên nhìn đến kinh hồn bạt vía: "Chị làm cái gì vậy, mau bỏ con dao xuống, có gì không thể từ từ nói sao... Ông anh à, anh mau khuyên nhủ chị dâu đi."
Ông Du cũng không lo lắng cho vợ mình, mà nói với Du Dực: "Du Dực, trên đời này có nhiều cô gái như vậy, còn nhiều người đẹp hơn. Nếu con thích bề ngoài của cô ta thì trở lại Hải Thành, mọi người có thể tìm cho con rất nhiều, con chẳng lẽ vì một cô gái kết hôn hai lần này mà mặc kệ mẹ mình sao?"
Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy một khắc này cả người như rơi vào trong hầm băng, bà Du không nói đùa mà là thật sự.
Mặc kệ Du Dực hôm nay lựa chọn như thế nào, cũng nhất định phải tổn thương một người.
Nếu như Du Dực lựa chọn tiếp tục ở bên cạnh cô, mẹ của anh chết thật, thì bọn họ về sau dù ở cạnh nhau, cũng không thể trở về được như trước kia, cái chết của mẹ anh vĩnh viễn sẽ ngăn giữa hai bọn họ.
Nếu như Du Dực lựa chọn mẹ của anh, vậy thì... cô... cô...
Nhiếp Thu Sính cười khổ, vậy thì chỉ có thể trách cô không có cái mệnh đó thôi.
Nếu như Du Dực lựa chọn mẹ anh, cô cũng không trách anh, anh không sai.
Nhiếp Thu Sính đang nắm tay Du Dực lại buông ra một chút, ngay lúc chỉ còn một giây hai người sẽ tách ra, Du Dực bỗng nhiên nắm chặt lại một lần nữa.
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu, chỉ thấy anh nở nụ cười, trong tười cười còn có sự châm chọc khó nói thành lời.
"Mẹ, cần gì phải vậy chứ, không có con hai người còn có anh cả, con không về tranh giành gia sản, anh cả có lẽ càng vui mừng mới đúng, chẳng lẽ... Hai người muốn nhìn thấy con cùng anh ấy vì tiền mà tranh giành đến người sống ta chết mới vui?"
Bà Du trách cứ: "Nói bậy, anh trai con là người có lòng nhân hậu, nó lúc nào cũng nói nếu con có thể quay lại hỗ trợ là nó có thể nhẹ lòng một ít rồi."
Du Dực khinh thường, anh trai anh là dạng người gì có lẽ anh hiểu rõ nhất.
Anh không muốn cùng anh ta tranh chấp những thứ này: "Được rồi, không nói cái này, coi như là con nghĩ nhiều đi."
"Có điều, mẹ, mẹ lấy cái chết bức bách như vậy, con tự nhiên không có cách nào, mẹ là mẹ của con, con không có khả năng nhìn mẹ chết, con chỉ có thể lựa chọn từ bỏ vợ của mình..."
Trái tim Nhiếp Thu Sính đau nhói, giống như bị người ta đâm mạnh cho một dao, hít thở cũng đau đến có thể bất tỉnh.
Thân thể của cô run lên, cô cố tự nhủ, không sao, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, không thể trách anh...
Cô vừa nãy cũng đã nghĩ tới rồi, Du Dực lựa chọn như vậy thực sự không có gì lạ.
Nhưng, nỗi đau này đã sớm vượt qua tưởng tượng của cô.
Cô không biết mình có thể chống đỡ bao lâu.
Lời nói của Du Dực làm cho hai ông bà Du vui vẻ, quả nhiên, phương pháp này có hiệu quả.
Du Dực nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính, ngay sau đó nói: "Thế nhưng... con muốn nói hết điều cần phải nói cho hai người biết trước, hy vọng hai người có thể chuẩn bị sẵn sàng."
Hai ông bà Du trong lòng mừng thầm: "Con nói đi, con có yêu cầu gì, chúng ta đều đồng ý với con."
Du Dực cười cười: "Con sẽ nghe lời hai người, cùng hai người trở lại nhà họ Du, nhưng mà nếu con đã không có Thu Sính, con không biết mình sẽ làm ra chuyện g. Đến lúc đó, con ở nhà họ Du không chừng nhìn ai cũng sẽ không thuận mắt, con lớn của cha mẹ sẽ không có những ngày tốt lành, con sẽ đem tất cả hận của mình trút lên người anh ta. Nếu đã muốn con kế thừa nhà họ Du, con liền nắm trọn nhà họ Du trong tay. Về phần anh trai của con, thật có lỗi, con sẽ không chia đều cho anh ta."