Trước đây không phải không có nam nhân đối tốt với Nhiếp Thu Sính, nhưng mà trong mắt bọn họ chỉ toàn thấy mưu kế, ngoài mặt thì nói muốn giúp cô, nói thẳng ra là muốn giao dịch, cái bọn họ muốn ở cô chỉ là lợi ích.
Đối với nam nhân, Nhiếp Thu Sính vẫn luôn đề phòng bị, nhưng mà người đàn ông trước mặt này lại không giống những kẻ kia. Cô thấy trong ánh mắt của anh đều là chân thành và tha thiết, không có chuyện bày mưu tính kế.
Tuy rằng đây mới chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau, thế nhưng Nhiếp Thu Sính cảm thấy, cô có thể tin tưởng anh. Lần đầu tiên trong đời, cô biết được, thì ra khi có một người có thể tin tưởng ở bên cạnh, thực sự có thể giảm bớt nhiều gánh nặng đến vậy.
Nếu không phải anh đột ngột xuất hiện, có lẽ bây giờ cô vẫn còn ôm Thanh Ti ngồi ở trong xe chẳng biết xoay xở thế nào, hoàn toàn không biết nên làm gì. Mặc dù xe đang chạy trên đường lầy lội, nhưng vì Du Dực cố gắng phóng thật nhanh, lại thêm quãng đường không quá xa, đại khái mất khoảng 20 phút là xe đi tới thị trấn.
Nhờ có Nhiếp Thu Sính chỉ đường, rất nhanh xe đã tới phòng khám duy nhất của thị trấn.
Vừa dừng xe lại, Du Dực lập tức nhảy xuống mở cửa: "Để tôi bế con bé!"
Nhiếp Thu Sính nhanh chóng đưa tới, Du Dực nhẹ nhàng đón lấy Thanh Ti, vô ý đụng phải tay Nhiếp Thu Sính, anh chợt sững lại, chỉ thấy bàn tay tê rần, cánh tay mềm nhũn, thiếu chút nữa buông rơi cả con bé.
Anh hoảng sợ vội vàng giữ chặt, nếu anh đánh rơi cô con gái bảo bối quan trọng nhất của cô thì từ nay về sau đừng hòng nghĩ lưu lại cái ấn tượng tốt đẹp gì nữa. Sắc mặt Du Dực phớt hồng, một chữ cũng không nói, xoay người ôm Thanh Ti vội vàng hướng phòng khám đi vào.
Nhiếp Thu Sính thấy mặt anh ửng đỏ, đi vội vàng như thế, trong lòng nghĩ người này thực là tốt. So với Yến Tùng Nam thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian nghĩ quá nhiều, nhanh chân bước vào theo.
Trong phòng khám, bác sĩ nhanh chóng khám cho Thanh Ti, cũng rất nhanh đưa ra phương thuốc. Bởi vì tối hôm qua Thanh Ti bị nhiễm lạnh, bệnh cảm mạo từ trước đến giờ vốn từ nhẹ thành nặng, cũng không đột ngột nguy kịch, chủ yếu là do bị Yến Tùng Nam bắt lên xe, lắc lư xô đẩy chóng mặt quá, sức chịu đựng của trẻ con kém nên mới dẫn đến suy sụp thế này.
Nhưng may mắn là bác sĩ đã nói, tuy bệnh trở nặng nhưng cũng không phải khó chữa.
Sau khi Thanh Ti được châm cứu hạ sốt, gánh nặng trong lòng Nhiếp Thu Sính mới chậm rãi hạ xuống. Cứ một lúc cô lại kiểm tra thân nhiệt của con bé, may mắn là nhiệt độ đang chậm rãi hạ xuống.
Chờ cho thân nhiệt Thanh Ti khôi phục bình thường, Nhiếp Thu Sính cả người thở hắt ra. Lúc này cô mới nhớ tới Du Dực, bèn xoay người đi tìm nhưng lại không thấy đâu cả. Nhiếp Thu Sính nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ anh đã rời đi rồi sao? Cô có chút buồn phiền, người ta đã giúp cô nhiều như vậy, vậy mà cô lại quên khuấy cả ân nhân. Thật không biết về sau còn có cơ hội gặp lại không? Ngay lúc Nhiếp Thu Sính còn đang tràn đầy tiếc nuối trong lòng, bác sĩ một lần nữa kiểm tra thân nhiệt Thanh Ti: "Cô bé đã cắt sốt rồi, lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc, uống hai ngày là không sao nữa. Đúng rồi, chồng cô vừa đi ra ngoài mua cơm rồi, anh ấy thấy cô lo lắng cho đứa nhỏ nên không nói với cô."
Nhiếp Thu Sính vừa nghe xong mắt tròn xoe, chồng? Hẳn là bác sĩ hiểu nhầm rồi, cô vội vàng nói: "Bác sĩ, tôi..."
Bác sĩ là một người phụ nữ ngoài ba mươi, tóc uốn trông rất hợp thời, nói: "Chồng cô cũng thật khôi ngô nha, tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào cao to đẹp trai như vậy đâu."
Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ bừng, cô là kiểu phụ nữ bảo thủ, bị hiểu nhầm như vậy, chỉ cảm thấy từng đợt nóng dồn lên mặt. Thực sự cô chỉ muốn ngắt lời bác sĩ nhưng mà bà ấy lại không cho cô cơ hội.