"Anh giúp em, chắc đến sáng mai cũng không đi được… Em khát nước, anh đi rót cho em một cốc nước trước đi."
Du Dực nhướng mày: "Được thôi…"
Anh vừa rót cho Nhiếp Thu Sính một cốc nước xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Du Dực nghĩ rằng Thanh Ti đã về rồi, quay người ra phía đó mở cửa.
Thế nhưng khi mở cửa lại nhìn thấy ông Du đang đứng ở bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Du Dực là cau mày lại: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Ông Du liếc nhìn Nhiếp Thu Sính đang ở không xa, cố gắng hết sức để không thể hiện ra vẻ mặt khó chịu, ông nói: "Du Dực, con ra đây, ta có chút chuyện muốn nói với một mình con."
"Nếu như vẫn là việc bắt con quay về nhà họ Du, bắt con ly hôn, vậy thì không cần nói nữa." Du Dực không hề muốn vì chuyện này mà phải lãng phí thêm thời gian nữa, anh và ba mẹ mình quả thật từ nhỏ đến lớn đều không hề có bất cứ một tiếng nói chung nào.
Ông Du vừa nghe vậy liền muốn bốc hỏa, cuối cùng không chịu được giận dữ nói: "Không phải chuyện đó, ta là ba con, lẽ nào ta đến tìm đứa con trai đã bao lâu nay không gặp để nói chuyện cũng không được hay sao?"
Nhiếp Thu Sính lo lắng nhìn Du Dực một cái, cô thực sự không muốn Du Dực vì cô mà cãi nhau căng thẳng với ba của mình, việc này khiến cô có một cảm giác vô cùng tội lỗi.
Cho dù là ông bà Du không hề thích cô, thế nhưng bọn họ đều là ba mẹ của Du Dực, không có bọn họ thì sao có thể có Du Dực ngày hôm nay chứ!
Cô bước đến sau lưng Du Dực, kéo kéo ngón tay của anh: "Đi đi anh, em ở đây thu dọn đồ đạc đằng nào cũng vẫn phải đợi một lúc."
Du Dực cũng không muốn ở trước mặt Nhiếp Thu Sính đôi co với ba mình nói những lời khó chịu, anh biết như vậy sẽ càng khiến cô phải buồn."
Anh quay người lại cười với cô nói: "Được…vậy anh đi một lát, sẽ quay lại nhanh thôi."
"Vâng…"
Ông Du quay người đi ra ngoài trước, từ đầu đến cuối ông đều không định nói gì với Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính không hề để ý điều đó, nếu như ông ấy thật sự nói gì với cô, lúc đó cô ngược lại sẽ cảm thấy không thích ứng được, cô vỗ vỗ lưng của anh: "Đi đi…"
Du Dực lại nói một lần nữa: "Anh sẽ quay lại nhanh thôi…"
"Vâng, được…"
Du Dực miễn cưỡng bước ra ngoài, đi theo ông Du.
Nhiếp Thu Sính thở dài một hơi, có lẽ, trận giằng co lần này sẽ kéo dài rất lâu đây.
Cô đang định tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa quay người thì chuông cửa lại vang lên.
Nhiếp Thu Sính thầm nghi hoặc, Du Dực vừa đi, lẽ nào đã quay lại nhanh vậy.
"Sao anh vừa đi đã quay lại sớm…"
Cô vừa mở cửa, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, nụ cười trên mặt bỗng chốc đông cứng lại, câu nói còn chưa nói hết cũng vì thế mà im bặt.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút bất an, cô buông thõng tay, muốn cười thế nhưng đối diện với một khuôn mặt đang chứa đầy sự khinh thường và chán ghét, cô làm thế nào cũng không thể cười được, cô nói: "Bác tìm Du Dực ạ, anh ấy vừa ra ngoài cùng bác trai rồi ạ."
Bà Du lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi đến tìm cô."
Không chờ Nhiếp Thu Sính nói câu nào, bà cứ thế nhấc chân đi thẳng vào trong phòng.
Nhiếp Thu Sính bỗng hiểu ra tất cả, vừa nãy, ông Du đến để gọi Du Dực ra ngoài, chắc chắn là muốn tách hai người bọn họ ra, sau đó mới có thể để bà Du tìm đến mình như thế này.
Nhiếp Thu Sính nắm chặt bàn tay, đối diện với vẻ mặt cao cao tại thượng của bà Du, thái độ dùng lỗ mũi để nhìn người khác, cô thực sự rất chán ghét, thế nhưng… bà ấy suy cho cùng cũng vẫn là mẹ của Du Dực, cô không thể làm quá được.
Cô bước đến trước mặt bà Du nói: "Bác Du, mời bác ngồi, không biết bác đến tìm cháu có việc gì không ạ?"
Bà Du liếc nhìn Nhiếp Thu Sính một lượt, cười chế nhạo: "Trước mặt ta cô không cần phải làm bộ dạng hiền lành đáng thương làm gì, ta không phải là con trai ta bị cô nịnh nót, mê hoặc."
Nhiếp Thu Sính cắn răng tự nhủ, chịu đựng, chịu đựng.
Cô cố gắng bình tĩnh nói: "Bác không phải đến đây chỉ để mắng cháu đúng không ạ, Du Dực sẽ không ở bên ngoài quá lâu đâu, nếu bác không muốn đợi anh ấy quay lại thì mời bác nói thằng vào vấn đề chính!"