Bà Du ngồi xuống tỏ vẻ khinh thường nói: "Bớt cái kiểu biết ta định nói gì rồi mà còn cố làm vẻ hồ đồ đi, ta đến đây muốn nói việc gì cô không biết sao? Đừng có lấy con trai ta ra uy hiếp ta, ta là mẹ nó, ta đến đây rồi thì ta không tin nó có thể đuổi ta ra ngoài."
Nhiếp Thu Sính cúi đầu xuống, cô có thể hiểu được tại sao bà Du lại không thích cô, thế nhưng... cô thực sự không chịu nổi cái thái độ vênh váo hung hăng của bà ta.
Dù cô có hạ mình nói chuyện tử tế đến đâu, thì người đối diện đều không hề biết điều, cũng không thèm cười với cô một cái vậy thì cô cũng không cần thiết phải cố gắng lấy lòng làm gì.
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Bác nói gì vậy, sao cháu có thể biết được bác muốn nói những gì, cháu cũng không phải là bác. Vả lại, cháu sao dám uy hiếp bác chứ, những lời cháu nói đều là sự thật, Du Dực sẽ không ở bên ngoài quá lâu đâu. Nếu như bác không muốn Du Dực biết bác đã đến đây vậy thì tốt nhất là nên nói ngắn gọn, bác tìm cháu rốt cuộc... là muốn nói những gì? Còn về việc Du Dực có đuổi bác đi hay không vậy thì đó lại là việc của anh ấy, cháu cũng biết làm sao được ạ?"
Nhiếp Thu Sính không phải là người có tính nóng nảy, nhưng khi cáu giận lên thì giọng điệu của cô cũng đều ẩn chứa mấy cây gai mềm cả.
Bà Du đến đây chắc chắn không gì khác ngoài việc bắt cô và Du Dực phải rời xa nhau, Nhiếp Thu Sính không tin Du Dực quay lại phát hiện bản thân bị chính ba mẹ mình bày kế lừa mình sẽ không tức giận.
Lời nói của Nhiếp thu Sính khiến cho bà Du tức giận vô cùng: "Hừ,... Đồ vô liêm sỉ, dụ dỗ con trai của ta, làm cho nó còn không thèm quan tâm đến mẹ ruột, chạy đến giúp cô nuôi một đứa con hoang, cô..."
Nhiếp Thu Sính không chịu được nhất chính là việc người khác mắng con gái mình, cô mở miệng cắt ngang lời của bà Du: "Cháu tôn trọng bác vì bác là bề trên, cũng hy vọng bác có thể ra dáng người làm bề trên một chút, chứ không phải cứ mở miệng là chửi bới. Nếu như không phải vì bác là mẹ của Du Dực, bác cho rằng bác có thể ở trước mặt cháu mà nói những lời này được sao? Nghe ngữ điệu của bác, nhà họ Du là gia tộc giàu có, lẽ nào quý phu nhân nhà giàu đều giống bộ dạng của bác vậy sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì phu nhân nhà giàu cũng chẳng khác gì mấy bà hàng tôm hàng cá?"
Bà Du tức giận đến mặt mày đều tái mét, ả hồ ly tinh này lại dám mắng bà là hàng tôm hàng cá sao.
"Cô cô cô..."
Nhiếp Thu Sính ngồi xuống đối diện bà Du, nói: "Bác Du, cháu khuyên bác có gì cần nói thì hãy nói ra, đừng lãng phí thời gian chửi rủa lung tung. Suy cho cùng, bác mắng cháu cũng không thể làm cháu bớt đi một miếng thịt nào, lãng phí thời gian chờ Du Dực quay lại, lúc đó bác có lời gì đi chăng nữa cũng không thể nói ra được."
Những lời của Nhiếp Thu Sính khiến cho bà Du tức đến máu ứ lên tận cổ, muốn ói ra cũng không thể ói được.
Bà cắn răng, đúng là ả hồ ly tinh vô liêm sỉ.
Không thể để lãng phí thời gian nữa, chờ đến lúc Du Dực quay lại rồi thì không thể nói được gì nữa.
Bà vốn dĩ không định làm như thế này, chồng bà nói khi bước vào phải giữ dáng vẻ bình tĩnh trước, phải làm ra vẻ đáng thương không được quá mạnh mẽ.
Thế nhưng khi bà vừa nhìn thấy bộ mặt đó của Nhiếp Thu Sính bà đã không thể chịu đựng nổi.
Mặt của bà Du giật giật vài cái, bà cố gắng dùng một phút ít ỏi để bình tâm lại.
Sau đó liền làm bộ dạng đáng thương nói: "Xin lỗi, có lẽ những lời ta vừa nói có phần quá đáng, nhưng cũng vì ta quá tức giận, ta hi vọng cô có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ... Suy cho cùng, không có một người mẹ nào lại đi hi vọng đứa con trai ưu tú, xuất sắc của mình đi lấy một..."
Những từ đằng sau bà Du không nói tiếp, vành mắt bà có chút đỏ, mặt làm ra vẻ khó mà nói ra được những gì bà đang nghĩ.
Nhiếp Thu Sính có chút kinh ngạc, thái độ của bà già này hình như thay đổi hơi nhanh quá thì phải?
Trong lòng cô lặng lẽ đề phòng, nói: "Cháu biết, cháu có thể hiểu bác."