Trước đây cô đã từng do dự trong một thời gian rất dài, nếu như trong thời gian cô do dự đó, Du Dực không thể tiếp tục kiên trì mà quay người rời xa cô, vậy thì họ cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Bà Du vội vàng nói: "Nếu như đã có thể hiểu được, vậy thì cô có thể suy nghĩ cho một người mẹ đã tuổi già sức yếu như ta và cả một người đang có tiền đồ sáng lạn trong tương lai như con trai ta không."
Nhiếp Thu Sính dần dần nắm chặt bàn tay lại: "Vậy bác muốn cháu phải suy nghĩ như thế nào?"
"Nhà họ Du chúng ta ở Hải Thành là gia đình giàu có số một số hai, con dâu của nhà họ Du chúng ta nhất định phải là cô gái xinh đẹp, thục nữ môn đăng hộ đối. Nếu như để người khác biết được con trai nhà chúng ta đi lấy loại phụ nữ như cô, không những nhà họ Du bị người ta cười nhạo mà đến con trai ta ra ngoài cũng sẽ bị người ta chế giễu. Con trai ta xuất sắc như vậy, tương lai của nó còn một đoạn đường rất dài cần phải đi, nó nên tìm một người cũng xuất sắc như nó về làm vợ. Nếu như cô thực sự yêu nó thì cũng nên vì nghĩ cho nó chứ đúng không? Lẽ nào cô muốn để cuộc đời sau này của nó đều bị người ta cười chê sao?"
Lúc bà Du nhìn Nhiếp Thu Sính nói những câu này, giống như một bà mẹ hiền từ đang toàn tâm toàn ý mà nghĩ cho con trai mình.
Bà nhấn mạnh vào một việc, nếu cô thực sự yêu con trai ta, vậy thì cô nên vì nó mà từ bỏ đi. Ngược lại nếu như cô nhất định không chịu từ bỏ nó vậy thì chính là cô đang tham lam, ham muốn tiền bạc của nó.
Nhiếp Thu Sính cắn chặt môi, cổ họng cô dường như bị vật gì đó chẹn cứng lại, rất nhiều điều muốn nói lại không thể nói ra được.
Bà Du bỗng nhiên thay đổi thái độ, quả nhiên không phải là việc tốt đẹp gì, thái độ của bà ta tuy đã mềm mỏng nhưng từng câu từng chữ nói với cô lại như có gai xuyên thẳng vào người. Bà ta vẫn không coi cô ra gì, hoặc có lẽ trong mắt bà ta, Nhiếp Thu Sính còn không bằng một con kiến đang bò trên mặt đất.
Gia thế, thực sự quan trọng đến vậy sao?
Cho dù Du Dực không hề để ý, cho dù bọn họ sau này sẽ không quay về nhà họ Du nữa cũng không được sao?
Bà Du nhìn Nhiếp Thu Sính không nói lời nào, trong lòng nghĩ không biết có phải những lời bà vừa nói đã có tác dụng rồi không.
Bà tiếp tục nói: "Con trai ta yêu cô, điều này ta có thể nhìn ra. Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy nó để tâm đến ai như với cô, thế nhưng chính bởi vì nó đối xử tốt với cô, cô mới càng phải nghĩ cho nó, đúng không? Cô nhẫn tâm nhìn nó vì cô mà phải gánh theo vết nhơ cả đời sao?"
Nhiếp Thu Sính thật sự không hiểu, người phụ nữ đã từng ly hôn một lần lẽ nào thực sự vĩnh viễn không thể nhận được sự khoan dung sao? Đã từng ly hôn là có tội sao?
Xã hội bây giờ không phải đang liên tục nhấn mạnh quyền bình đẳng giữa người với người à, vậy thì tại sao, cưới cô về lại trở thành vết nhơ nhuốc của nhà họ Du?
Tại sao Du Dực đã không để ý, mà ba mẹ của anh lại khăng khăng muốn chia rẽ bọn họ?
Nhiếp Thu Sính cắn chặt môi, răng nhấn mạnh vào trong khoang miệng khiến cô nếm thấy mùi vị của gỉ sắt.
Bà Du trông thấy vẻ mặt tái mét của Nhiếp Thu Sính, trong lòng cưởi khẩy, bà không tin người phụ nữ này có thể đấu nổi được bà, cây cầu mà cuộc đời này bà đã bước qua so với những đoạn đường cô ta đã đi còn dài hơn rất nhiều.
Giọng nói của bà vẫn dịu dàng, thế nhưng câu từ lại vô cùng chối tai: "Cô gái à, ta biết trước đây cô đã phải trải qua rất nhiều khổ cực, chắc hẳn cũng sợ những ngày tháng đó rồi, cô đồng ý lấy con trai ta cũng chỉ vì nó có thể đem đến cho cô và con gái cô một cuộc sống sung túc, giàu có. Nhưng mà cô vẫn còn trẻ, cô vẫn còn xinh đẹp như thế này, rời xa con trai tôi rồi vẫn có thể tìm được người đàn ông khác, cô cần gì phải... làm nó lỡ dở chứ?"
Toàn thân Nhiếp Thu Sính đều run rẩy.
Làm lỡ dở ư?
Ha ha...
Khi bà Du nói những lời này thì bà ta đang coi cô làm gì? Gái điếm sao, bà ta cho rằng cô có thể tùy tùy tiện tiện đi tìm người đàn ông khác?
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch thoáng qua một nét châm biếm: "Vậy bác thì sao, bác nói là cháu làm lỡ dở con trai bác, vậy tại sao lại không hề nghĩ đến việc bác đuổi cháu đi có phải là đang làm mất hạnh phúc của con trai bác hay không?"