Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Em không sao…"
Du Dực ôm cô vào lòng: "Bà xã, cảm ơn em…"
Nhiếp Thu Sính rầu rĩ: "Anh cảm em làm gì?"
"Cảm ơn em đã không nghe lời mẹ anh rời xa anh.."
Nhiếp Thu Sính cong môi, vươn tay ôm lấy cổ anh: "Em đã hứa với anh, chỉ cần anh không bỏ em, thì em sẽ không rời xa anh."
Cô là người có lý trí và tâm lý rất rõ ràng, mặc kệ ba mẹ Du Dực có như thế nào, chỉ cần anh đứng về phía cô là đủ rồi.
Cô sẽ không vì mối quan hệ với ba mẹ anh mà trút giận lên anh, chồng là người sẽ bầu bạn với cô đến cuối đời, nếu như vào lúc này cô còn gây chuyện sẽ chỉ khiến anh thấy bực mình hơn thôi.
Huống hồ cô càng hiểu rõ hơn ai khác, Du Dực thương yêu cô đến mức nào.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Thanh Ti cầm một bó hoa cúc trở về, vui vẻ reo lên: "Ba mẹ… con về rồi đây…"
Nhưng cô bé vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ ngồi trong lòng ba, hai người ôm nhau rất chặt.
Thanh Ti ồ lên một tiếng, sau đó vội vàng cầm bó hoa che mặt, qua một lúc mới từ từ nghiêng đầu cười hi hi nói: "Ba mẹ, con không nhìn thấy gì hết…"
Nhân viên khách sạn nắm tay Thanh Ti cũng sửng sốt, sau đó cảm thấy rất lúng túng, cô ấy vội vàng cúi đầu, hắng giọng: "À… ông Du, bà Du… thật xin lỗi."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, vội vàng đẩy Du Dực ra, muốn đứng lên.
Nhưng Du Dực ôm rất chặt, không buông tay.
Anh vỗ lưng Nhiếp Thu Sính, đặt cô xuống đất, sau đó ôm lấy eo cô đứng lên: "Hoa đã hái xong rồi sao?"
Thanh Ti bỏ hoa xuống, cười hi hi: "Vâng, hái xong rồi, những đóa hoa đó thật đẹp, con muốn hái hết nhưng tiếc là cầm không nổi."
Mùa này hoa cục nở rộ, trong resort trồng rất nhiều hoa cúc, hơn nữa còn là những loại hoa cúc quý hiếm.
Thường ngày chỉ được phép tham quan chụp hình, tuyệt đối không được hái xuống. Nếu du khách nào bị phát hiện lén hái sẽ bị phạt tiền và bị liệt vào danh sách đen, về sau sẽ bị cấm không được phép tiến vào nơi này.
Nhưng bởi vì là Du Dực nên cho dù có đau lòng cũng phải để cho Thanh Ti đi hái.
Du Dực vẫy tay kêu Thanh Ti lại đây, cô bé vui vẻ chạy đến trước mặt anh.
Anh xoa đầu Thanh Ti: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?"
Thanh Ti gật đầu: "Vâng ạ…"
Anh ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Vất vả rồi, nhờ cô chuyển lời đến Thịnh tổng, cảm ơn sự tiếp đãi của ông ấy, cả nhà chúng tôi đã rất vui vẻ khi ở đây."
"Không vất vả chút nào, đó là việc tôi nên làm, anh yên tâm tôi sẽ chuyển lời giúp anh, anh sắp đi bây giờ sao?"
"Đúng vậy."
"Xin anh hãy đợi chút, tôi kêu người chạy xe của anh qua đây."
"Được, xin cảm ơn!"
Phục vụ rời đi, Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thu Sính, cô bé nắm lấy tay cô lắc lắc: "Mẹ ơi, sao mắt mẹ đỏ vậy? Có phải mẹ khóc không?"
Nhiếp Thu Sính vội cúi xuống, sờ mặt cô bé: "Không có, mẹ không khóc."
Du Dực nói với cô bé: "Lúc nãy có con côn trùng nhỏ bay vào mắt mẹ con, khi con bước vào, ba đang thổi mắt giúp mẹ con."
Thanh Ti tin ngay: "Ồ… mẹ nhớ cẩn thận đó, bên ngoài bây giờ có nhiều côn trùng nhỏ lắm đó."
"Ừ, mẹ sẽ cẩn thận, con cũng thế nhé."
...
Không lâu sau đó xe được lái tới, Du Dực bỏ hành lý lên xe rồi đưa hai người rời khỏi resort.
Ông Du và bà Du đứng không xa, tận mắt nhìn xe họ rời đi.