Bà Du tức tối vặt hết mấy chiếc lá cây bên đường: "Tức chết mất! Ông không nhìn thấy thái độ khi Du Dực khi nói chuyện với tôi đâu, trong mắt nó sớm đã không có tôi rồi, ông nói xem sao tôi có thể nuôi ra một đứa con bất hiếu đến thế!"
Ông Du không nói gì, nhưng xe có thể tiến vào nơi này, lại còn được nhân viên resort lái đến, phải có mặt mũi lớn cỡ nào mới được đãi ngộ như vậy. Ông còn nhớ lúc họ vào đây, xe bắt buộc phải đỗ trong bãi đỗ xe, khi đó nhân viên còn nói trong resort có chuẩn bị xe tham quan, xe nhà không được phép tiến vào.
Nhưng sao Du Dực lại có thể?
Ông càng ngày càng nghi ngờ thân phận của Du Dực.
Rốt cuộc nó đang làm gì?
Ông đã hỏi vài lần những không thu được thông tin gì, ông có thể nhìn ra được, những nhân viên phục vụ cũng không biết, họ cung kính với Du Dực như vậy là do ông chủ của họ ra lệnh.
Nhưng có thể khiến ông chủ Resort đích thân ra lệnh chiêu đãi, thì thân phận của nó không phải dạng tầm thường.
Ông hỏi vợ: "Bà có hỏi được nhà Du Dực ở đâu không?"
"Không, nó không chịu nói, tôi hỏi nó, nó không những không nói còn nói một đống lời khiến tôi tức giận. Nói đi nói lại đều tại ả đê tiện kia, không biết nó đã cho Du Dực uống thứ thuốc mê gì."
Ông Du nhăn mày: "Thôi vậy... tôi cũng không tính cho bà làm xong trong một lần, chuyện tôi kêu bà làm, bà đã làm chưa?"
"Làm xong rồi, nhưng... trong mắt Du Dực bây giờ chỉ có ả đàn bà đó, nó đã chính mắt nhìn thấy tôi quỳ xuống dưới chân ả ta, vậy mà nó chẳng hề có chút phản ứng nào. Nó còn nói giúp cho cô ta, còn nói vợ nó là kiểu người gì, nó hiểu hơn bất kỳ ai, ông nói xem... có phải nó bị bỏ bùa rồi không?"
Những nhà càng giàu càng mê tín, trong nhà sẽ thờ Quan Công, thờ Thần Tài, đây đều là những việc thường thấy, còn có không ít người vì muốn trở nên giàu có mà lặn lội đến các vùng Đông Nam Á rước quỷ về nuôi.
Ông Du vội la lên: "Đừng nói bậy…"
"Tôi không nói bừa, tôi nó thật đó, tôi thấy ánh mắt Du Dực nhìn cô ta nhìn rất không bình thường, kiểu như thần trí mơ hồ."
Ông Du nhăn mày, ánh mắt đó của Du Dực không phải kiểu thần trí mơ hồ, mà đó là yêu thương sâu đậm.
Người phụ nữ ấy đã trở thành tất cả của nó.
Ông nói: "Đi thôi, về nhà trước đã…"
Bà Du đi theo sau ông, hỏi: "Chúng nó đi rồi, lần sau chúng ta phải làm gì mới gặp được chúng?"
"..."
"Du Dực không cho chúng ta tới nhà nó, cũng không nói nó đang ở đâu, lỡ nó muốn né tránh chúng ta, không chịu lộ mặt thì sao đây?"
"..."
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt ra nhìn Du Dực dẫn theo ả đê tiện và con tiểu tạp chủng kia tiến vào nhà họ Du?"
"..."
"Ông nói gì đi chứ, nghĩ cách đi được không hả?"
Ông Du không thể chịu nổi nữa dừng lại, mở miệng ra mắng: "Im đi! Bà nghĩ rằng suốt ngày chỉ biết mắng nhiếc thì có thể tìm được cách hay sao? Cũng không chịu xem người ta đang nhìn bà như thế nào! Thật mất mặt!"
Những người đến khu resort này đều là những người có tiền có quyền ở phụ cận thành phố, làm gì có ai giống như vợ ông, khi mắng người, giọng vừa sắc vừa bén, rất nhiều lần bị nhân viên phục vụ nghe thấy, ánh mắt họ nhìn sang đều phản ánh sự khinh thường.
Điều này khiến cho người yêu mặt mũi như ông cảm thấy mất mặt, mặt mũi nóng bừng.
Bà Du tức giận: "Tôi mất mặt ở chỗ nào? Không phải do tôi đang tức giận đấy sao? Ả hồ ly tinh quyến rũ con trai tôi, tôi mắng vài câu không được sao?"
"Bớt vài câu thì bà chết à?"
Ông Du dứt khoát không để ý đến bà ấy nữa, xoay người đi rất nhanh.