Ông còn muốn Nhiếp Thu Sính rời đi hơn cả bà nhưng mắng chửi không giải quyết được vấn đề gì, ông thấy bây giờ việc quan trọng hơn là điều tra rõ xem con trai bây giờ đang làm gì.
...
Về tới nhà, Nhiếp Thu Sính thở phào nhẹ nhõm!
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, khi bước vào đến cửa nhà, nhìn thấy mọi thứ quen thuộc trong nhà cô mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn ra.
Thanh Ti reo lên: "Wow, cuối cùng đã về nhà rồi!"
Sau đó chạy đến trước ghế sô pha, ngã người lên đó lăn hai vòng.
Cô bé nói: "Tuy bên ngoài rất vui, còn có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng con cảm thấy ở nhà vẫn là tuyệt nhất…"
Thanh Ti đã nói ra hết điều mà Nhiếp Thu Sính muốn nói.
Đúng vậy, bên ngoài dù có tốt cỡ nào cũng không bằng ở nhà.
Du Dực bỏ hành lý xuống, ôm lấy vai Nhiếp Thu Sính: "Mệt không?"
Cô lắc đầu: "Không mệt…"
Du Dực nhìn thời gian, đã sắp sáu giờ, anh nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm."
Nhiếp Thu Sính kéo lấy tay anh, lắc đầu: "Khỏi, em không muốn ra ngoài ăn, tối nay em nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
Hai ngày nay luôn ăn ở bên ngoài, tuy món ăn rất tinh xảo nhưng luôn thấy thiếu thứ gì đó.
Hôm nay Nhiếp Thu Sính muốn ở nhà ăn cơm.
Du Dực không trả lời, Thanh Ti bèn ngẩng đầu lên cười nói: "Mẹ làm gì ba cũng thích ăn hết."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, Du Dực ôm lấy cô cười vui vẻ: "Đúng, Thanh Ti của chúng ta nói đúng, bà xã anh làm gì anh cũng thích ăn hết."
Khi cả nhà họ quây quần bên nhau thì lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Du Dực chỉ cần nhìn thấy mẹ con họ, mọi buồn phiền đều sẽ tan biến đi.
Nhiếp Thu Sính cào một đường trên cánh tay anh, đồng thời liếc anh một cái.
Tối đến, cả nhà quây quần bên mâm cơm, ăn những món Nhiếp Thu Sính nấu, dưới ánh đèn ấm áp, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Những chuyện không vui buổi sáng, những người khiến họ cảm thấy không vui, tất cả đều bị vứt hết ra bên ngoài.
...
Ngày hôm sau, một tuần mới bắt đầu, trong nhà hồi phục lại sự yên tĩnh.
Du Dực đi làm, Thanh Ti đi học, ban ngày Nhiếp Thu Sính đưa đón Thanh Ti, có thời gian thì ở nhà tự học chương trình lớp 12, cô lo lắng khi bản thân rảnh rỗi sẽ suy nghĩ đến việc khác.
Một tuần trôi qua vô cùng bình yên, giống như ông bà Du chưa bao giờ xuất hiện trước mặt họ vậy.
Du Dực không hề nhắc đến ba mẹ anh trước mặt cô, cô cũng không hỏi gì.
Nhưng cô biết, họ chắc chắn sẽ đi tìm Du Dực nhưng Du Dực sẽ bảo vệ mẹ con cô.
Đúng như Nhiếp Thu Sính đã nghĩ, họ đúng là có gọi cho Du Dực rất nhiều lần nhưng anh không nghe, anh chỉ sắp xếp hai người trong cục dẫn họ đi tham quan xunh quanh Thủ đô chứ không cho họ thời gian đến tìm anh.
Cứ như thế một tuần đã trôi qua, hai ông bà Du không gặp lại được Du Dực. Họ vô cùng nôn nóng nhưng Du Dực không chịu gặp mặt, họ cũng không biết phải làm sao.
Cuối tuần, Du Dực nhận được cuộc gọi của Vương Tề Xuyên.
Nghe được giọng nói của cậu ta anh mới nhớ ra, tuần trước anh cử cậu ta đi Hải Thành, không biết bị Hạ An Lan hành hạ thế nào rồi?
Bắt máy, anh nghe thấy Vương Tề Xuyên đang tức giận tố giác: "Lão Đại, tên Đao gia này quả thật không phải là thứ tốt lành gì, những chuyện anh làm có xử bắn 10 lần cũng không đủ, trước đây tôi biết chắc anh ta không sạch sẽ nhưng không ngờ quả thật là kẻ không có nhân tính…"
Du Dực dĩ nhiên biết rằng Đao gia không có nhân tính, nhưng điều anh quan tâm không phải chuyện này.
"Những chuyện Hạ Như Sương kêu anh ta làm là gì? Đã điều tra rõ ràng chưa?"