Vương Tề Xuyên ngơ ngác: "Ai? Ai sẽ lừa tôi vậy lão Đại?"
"Bị người ta lừa xuống cống rồi mà còn không biết, ngu ngốc!"
Vương Tề Xuyên bị mắng ngu người: "Lão Đại, tôi bị ai đẩy xuống cống vậy?"
Du Dực khuyên cậu ta: "Cậu không cần lo gì hết, bây giờ cậu chỉ cần làm hai chuyện, chuyện đầu tiên cũng là chuyện quan trọng nhất, cậu điều tra cho tôi người mà Hạ Như Sương nhờ Đao gia tìm là ai, tốt nhất là lấy được hình, với lại cô ta muốn tìm người phụ nữ kia để làm gì? Thứ hai, giúp Thị trưởng Hạ thu thập các chứng cứ phạm tội của Đao gia, còn những chuyện khác cậu không cần làm."
"Vâng, tôi đã rõ rồi lão Đại."
...
Cúp máy, Du Dực không trở lại phòng khách mà đứng ở ban công một lúc lâu.
Nếu như người Hạ Lan Sương muốn tìm thật sự là Thu Sính, thì bây giờ việc anh phải làm là bảo vệ cô ấy, anh không tin Hạ Như Sương tìm vợ anh sẽ là chuyện tốt lành gì.
Nếu như là thiện ý tìm kiếm thì đã khua chiêng gõ trống nhờ nhà họ Hạ giúp đỡ, hoặc nhờ nhà họ Du tìm giùm, hà cớ gì lại đi tìm một người trong giới xã hội đen?
Du Dực đảm bảo, cô ta nhờ Đao gia tìm người, sau khi tìm được người chắc chắn sẽ... thủ tiêu người đó.
Du Dực híp mắt, đáy mắt trở nên lạnh lẽo u ám.
Nếu như Hạ Như Sương thật sự có ý nghĩ đó, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Trong phòng Nhiếp Thu Sính gọi: "Du Dực, sao anh còn chưa vào? Hôm nay âm u, nhiệt độ hạ thấp, ngoài ban công rất lạnh anh cẩn thẩn coi chừng bị nhiễm lạnh đó…"
Sự lạnh lùng trên mặt Du Dực biến mất, trong phút chốc lại trở nên ấm áp như thường.
Anh xoay người trở lại phòng khách: "Anh vào đây… cuộc gọi lúc này hơi lâu."
Nhiếp Thu Sính không hỏi về cuộc gọi, cô gọt một quả táo cho anh: "Ăn táo đi, anh cứ không thích ăn trái cây, bây giờ vào thu thời tiết khô hanh, rất dễ nóng trong người."
Du Dực cười nhận lấy, nhưng chưa kịp ăn thì điện thoại lại reo lên, anh nhìn thấy người gọi đến lần này là ba anh.
Sắc mặc Du Dực lúc đó trở nên rất khó xem.
Nhiếp Thu Sính hỏi anh: "Sao vậy?"
Du Dực cười lắc đầu: "Không sao."
Anh tắt máy, không thèm để ý tới.
Nhiếp Thu Sính liền hiểu được, cô do dự một lát rồi nói: "Có phải là… điện thoại của ba anh, nếu họ muốn gặp anh, thì… thì anh cứ đi một chuyến đi, cứ né tránh như vậy cũng không phải cách."
Nhiếp Thu Sính vốn không muốn lừa mình dối người, tuy một tuần nay ba mẹ anh không tìm đến, nhưng đó là vì hai người đó không biết địa chỉ họ đang ở.
Nhưng về lâu về dài, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết thôi.
Hơn nữa cô cũng không muốn nhìn thấy Du Dực vì cô mà xung đột với ba mẹ anh.
"Không phải họ, yên tâm đi, nhưng đúng là họ sẽ trở về nhanh thôi."
"Thật sao?"
Du Dực cười cười: "Thật, dù sao nhà của họ không phải ở đây, họ không thể ở đây mãi được."
Nhiếp Thu Sính vừa nghe liền cảm thấy nhẹ nhõm, ba mẹ của Du Dực ở Thủ đô chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, cô nhớ đến ngày bà Du hãm hại cô, nghĩ đến cảnh bà ấy quỳ dưới chân cô, cô liền cảm thấy da đầu tê dại.
Hai người vừa nói đôi câu, điện thoại Du Dực lại vang lên, âm thanh nghe rất gấp dáp.
Nhiếp Thu Sính thở dài: "Anh cứ nghe máy đi."
Du Dực cắn một miếng táo, nhai vài cái rồi nuốt xuống, anh do dự vài giây mới cầm điện thoại lên.
"Alo…"
Điện thoại vừa thông, Du Dực liền nghe thấy giọng nói lo lắng của ba anh: "Du Dực, mẹ con nhập viện rồi, chúng ta không quen ai ở Thủ đô, ngay cả giường trong bệnh viện cũng không được nằm, con mau tới đây đi!"
Du Dực không nói gì, anh nghe thấy âm thanh trong điện thoại rất tạp nham, tiếng người qua lại ồn ào, còn có tiếng gọi của y tá nữa.
Du Dực nhăn mày: "Được, con biết rồi, con sẽ qua ngay…"