Du Dực chưa bao giờ nghe thấy ba anh dùng giọng điệu gấp gáp như thế để nói chuyện với anh, hơn nữa địa điểm trong điện thoại hình như thật sự là bệnh viện nên Du Dực tin tưởng bảy tám phần.
Sau khi anh hỏi rõ địa chỉ bệnh viện liền nói với Thu Sính: "Thu Sính, hôm nay có thể anh sẽ về hơi muộn, lúc nãy ba anh gọi đến nói mẹ anh ngất xỉu nhập viện, giờ anh đi xem thử xem sao."
Dù sao đó vẫn là ba mẹ anh, nếu mẹ anh thật sự đã nhập viện thì nói thế nào anh cũng phải đi xem thử.
Nhiếp Thu Sính vừa nghe còn lo lắng hơn Du Dực, cô vội vàng nói: "Sao lại nhập viện rồi? Vậy... Anh mau mặc đồ, rồi qua đó nhanh, em sẽ đi với anh."
Du Dực kéo tay cô lắc đầu: "Em cứ ở nhà nghỉ ngơi, anh nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn đâu, một mình anh đi là được rồi."
"Nhưng... thôi được, em không đi nữa, có lẽ... em đi rồi họ sẽ càng tức giận hơn, không tốt cho bệnh tình."
Nhiếp Thu Sính nhớ tới lần gặp mặt trước ở resort, cô đi rồi e rằng chỉ khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, không đi có lẽ sẽ tốt nhất.
Du Dực lắc đầu: "Không phải, không phải vì điều này, bởi vì anh vẫn chưa thể xác định mẹ anh có thật sự ngã bệnh hay không, hay đây lại là thủ đoạn của bà ấy. Cho dù mẹ anh có ngã bệnh thật thì ba anh vẫn còn khỏe, em đi rồi họ sẽ càng trút giận lên em, anh không muốn em tủi thân, hôm nay em ngủ với Thanh Ti đi, đừng đợi anh.
Cho dù đến tận bây giờ Du Dực vẫn tồn lại ý nghĩ nghi ngờ và không tin tưởng họ một cách tuyệt đối.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính thấy ấm áp, cô gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Cô kéo Du Dực đứng dậy: "Anh mau đi đi, nếu như mẹ anh thật sự ngã bệnh thì không nên chậm trễ."
"Vậy anh đi trước nhé."
"Đợi đã…"
Nhiếp Thu Sính chạy về phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác cho Du Dực: "Ngoài trời đang lạnh, anh mặc dày một chút, nếu như mẹ anh cần nằm viện, anh nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ ở nhà nấu cơm rồi anh mang qua đó."
"Được, đừng lo, em cứ yên tâm ngủ đi." Du Dực ôm chặt Nhiếp Thu Tính, hôn lên mặt cô rồi mới rời đi.
Nhiếp Thu Sính tiễn anh đến cửa, khi cửa đóng lại cô thở dài, hy vọng không có chuyện gì xảy ra.
Cô thà hy vọng bà Du đang giở trò, chứ không muốn bà ấy thật sự ngã bệnh nằm viện.
Nhiếp Thu Sính ngồi trong phòng khách một lúc, cô cầm quyển sách tự học ban ngày lên xem một ít tiếng anh, nhưng trong lòng đang có chuyện, nên không có cách nào tập trung tinh thần. Cô bỏ sách xuống, đi đến phòng ngủ của Thanh Ti.
Con bé đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, đôi lông mi dài hệt như hai chiếc quạt nhỏ.
Nhiếp Thu Sính ngồi ở bên giường nhìn một lúc, sau đó tắt đèn, nghiêng người nằm xuống.
Tuy đã nhắm mắt những không thể nào ngủ được.
...
Trên đường, Du Dực gọi điện thoại cho người anh đã sắp xếp "chăm sóc đặc biệt" bên cạnh ba mẹ anh để hỏi thăm tình hình.
"Cục trưởng, chúng tôi cũng không rõ lắm, khi ăn xong ông Du không cho chúng tôi đi theo, kêu chúng tôi cách xa một chút, chúng tôi không đi ông ấy sẽ rất tức giận, nên chúng tôi đành phải rời đi, nhưng chúng tôi không dám đi quá xa, khoảng 10 phút sau, từ đằng xa nhìn thấy bà Du đột nhiên ngã xuống, sau đó chúng tôi vội vàng đưa bà ấy đến bệnh viện."
Du Dực nhăn mày, hỏi: "Xác định là thật sự ngất xỉu?"
Người đó ngơ ngác một lúc: "Chắc… không phải giả đâu? Tôi nhìn thấy bà ấy ngất đi, chắc không... nhầm đâu?"
Du Dực không trả lời mà hỏi lại: "Bác sĩ bệnh viện nói thế nào?"