Bác sĩ hừ mũi nói: "Nhiều nhất nửa tiếng sau sẽ tỉnh."
"Còn một phần xét nghiệm máu vẫn chưa ra, nói không chừng cái xét nghiệm cuối này có thể xác định được tại sao bệnh nhân chưa tỉnh."
Du Dực quét mắt nhìn thoáng qua ông Du: "Cảm ơn bác sĩ Tôn, vất vả cho ông rồi."
Bà Du được đẩy lại vào phòng bệnh.
Du Dực kêu người đi cùng hai ông bà Du vài ngày nay đến, nhỏ giọng dặn dò một câu, người đó gật đầu rời đi.
Sau đó Du Dực bước vào phòng bệnh, anh ngồi ở một chỗ không gần không xa phòng bệnh, ông Du ở bên cạnh lên tiếng than thở, còn anh dường như không nghe thấy được chữ nào.
Ông Du thấy Du Dực hoàn toàn không muốn nói chuyện với ông.
Nửa tiếng sau, người của anh trở lại, anh ra ngoài gặp rồi xoay người trở về phòng.
Vừa đúng mẹ anh cũng đã tỉnh.
Bà Du nhìn Du Dực, vươn cánh tay dường như đang run rẩy ra, vành mắt đẫm lệ nói: "Con trai à, cuối cùng mẹ đã gặp được con rồi, trước khi ngất đi người duy nhất mẹ thấy bận tâm chính là con, mẹ đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không được nhìn thấy con nữa..."
Du Dực nhìn vào mắt mẹ anh, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
"Ồ, vậy sao, đúng thật là bận tâm, không biết tại sao mẹ lại bận tâm con?"
"Con là con trai mẹ, anh con đã kết hôn sinh con, vợ chồng hạnh phúc, con cái hiểu chuyện, nó không thiếu gì cả. Nhưng con lại khác, là mẹ không tốt, không lo được cho con, không thể làm cho con hạnh phúc như anh con."
Du Dực lặng lẽ rút tay ra: "Mẹ nói đùa rồi, trước đây đúng là con không được hạnh phúc, nhưng bây giờ con đã có vợ và con gái, con rất hài lòng cũng rất hạnh phúc."
Ý của mẹ anh, anh đã hiểu, bà muốn dùng tình thân làm anh dao động, khơi dậy tình cảm mẹ con của họ, sau đó lợi dụng sự mềm lòng của anh đối với họ để chia rẽ quan hệ vợ chồng anh.
Bà Du lắc đầu: "Không, không giống, mẹ biết, con đang trách mẹ đúng không?... Con nhất định đang trách mẹ và ba con trước đây đã quá lơ là con, không quan tâm đến con, nên... con mới cố ý chọc tức chúng ta đúng không?
Bà Du khóc thút thít nói: "Qua lần hôn mê này, mẹ đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, sau này mẹ nhất định sẽ bù đắp lại cho con, Du Dực con tha thứ cho mẹ có được không?"
Du Dực đút hai tay vào túi, nghe những lời đầy tình cảm của mẹ anh, giống như đang nghe một buổi tấu hài đầy thú vị.
Nếu là trước đây, chắc anh sẽ rất cảm động, dù sao ai mà không có thời thiếu niên.
Tiếc là anh đã không còn là thiếu niên của nhiều năm về trước nữa.
Sau khi đợi mẹ anh đau khổ than vãn xong, anh mới từ từ lên tiếng: "Mẹ nói rất hay, con rất cảm động."
Khi trong lòng bà Du đang cảm thấy vui mừng thì Du Dực lại đội nhiên rẽ hướng: "Nhưng... việc này không liên quan lắm đến chuyện ba mẹ vắt óc suy tính, không tiếc sử dụng thuốc ngủ lừa con ra ngoài đâu nhỉ? Điều mẹ nói hình như không giống lắm với những gì mẹ làm, không biết mẹ đang muốn làm gì, thôi mẹ cứ nói thẳng ra đi!"
Bà Du đang khóc lóc cảm thán chìm trong cảm xúc, bỗng nhiên giống như băng bị kẹt, khựng lại ngay lập tức.
"Du Dực... con có ý gì?"
"Con không có ý gì, ngược lại con muốn hỏi mẹ và ba đang có ý gì thì đúng hơn?"
"Khụ... Mẹ, mẹ vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn hơi yếu, mẹ không biết con có ý gì…"
Du Dực móc một lọ thuốc rỗng từ trong túi ra: "Cái này được tìm thấy từ phòng ngủ của hai người, bên trên còn có dấu vân tay của hai người, chắc hai người không thấy lạ với nó chứ?"