Hai vợ chồng nhà họ Du chợt sững người, bà Du vốn tỏ vẻ đau lòng, áy náy, lúc này nhìn càng buồn cười.
Miệng bà ấy run run, lén nhìn về phía Ông Du, muốn bảo ông ấy nói tiếp.
Ông Du gằn giọng: "Du Dực, con có ý gì vậy, ngay từ đầu con đã nghi ngờ ta và mẹ con phải không, con vốn không tin tưởng chúng ta, con cảm thấy người làm cha làm mẹ chúng ta lại đi gài bẫy con mình sao? Được, dù cho lọ thuốc này là thật, cũng thật sự là thuốc ngủ, vậy thì đã sao, mẹ con bị cô vợ ngoan mà con cưới về chọc tức đến mức đêm cũng ngủ không yên, không nhờ thuốc ngủ, vốn không tài nào ngủ được. Nhưng bà ấy cũng chỉ uống vào ban đêm, ban ngày trước giờ đều không uống, hơn nữa uống thuốc đúng liều lượng, vốn không đủ để ngủ lâu đến vậy. Con thật khiến chúng ta quá thất vọng, ta cứ tưởng dù con có thích người đàn bà đó, ít ra cũng còn đủ lý trí. Thật không ngờ, con lại dùng suy nghĩ này để suy xét ba mẹ mình."
Sắc mặt Du Dực chẳng thay đổi, ba của anh dùng dáng vẻ vô cùng đau đớn ấy để chỉ trích anh khiến anh cảm thấy thật nực cười.
Anh không nên nuôi chút hi vọng nào với ba mẹ mình.
Nhưng, như vậy cũng tốt, họ đã dùng hết chút lòng nhẫn nại cuối cùng của anh rồi.
Du Dực mỉm cười: "Được, dù cho ba nói ban ngày mẹ không uống, vậy… Bảng kết quả xét nghiệm máu này chắc không phải là giả đâu nhỉ? Nếu là uống lúc tối qua, lượng thuốc còn lại không thể còn nhiều thế được, không biết hai người, ai có thể giải thích cho con nghe được không."
Du Dực rút giấy xét nghiệm từ túi áo ra, lúc nãy khi đi ra ngoài lấy lọ thuốc, bác sĩ cũng đã đưa kết quả xét nghiệm máu cho anh và giải thích sơ sơ cho anh.
Đại khái là, mẹ của anh không sao, các chỉ số của cơ thể cho thấy, sức khỏe bà ấy vẫn rất tốt.
Còn về việc hôn mê, haha… Chỉ là ngủ thôi.
Người ta cũng ngại nói thẳng rằng mẹ anh chỉ đang giả vờ mà thôi, làm gì có bệnh tật gì.
Sắc mặt của ông Du và bà Du giờ đã có chút hoảng loạn.
Ông ấy quay đầu ho vài tiếng, không dám nhìn Du Dực: "Khụ khụ… Bệnh viện này vốn không đáng tin, chẳng kiểm tra được gì, cái gì mà bệnh viện hạng A chứ, giả danh bệnh viện thì có…"
Du Dực cười thầm, đúng là đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Nếu đã thế, anh cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với họ nữa.
"Được, nếu ba đã nói thế, vậy chắc ba cho rằng mẹ con bị bệnh không chữa được. Nếu cả bệnh viện này cũng không trị được, vậy con cũng không nghĩ được có bệnh viện nào có thể chữa được nữa, giờ con sẽ phái người suốt đêm đưa ba và mẹ về Hải Thành. Con nghĩ, chắc Hải Thành sẽ có bệnh viện có thể chữa được bệnh của mẹ."
Nói xong, Du Dực liền xoay người bỏ đi.
Ông Du quát to: "Du Dực, mày đứng lại… Mày có ý gì hả không lẽ mày mong mẹ mày thật sự có bệnh sao?"
Du Dực đứng lại, nói bằng giọng châm biếm: "Ba buồn cười thật, rõ ràng bác sĩ bảo bà ấy không có vấn đề gì, là ba nhiều lần nhấn mạnh rằng người ta kiểm tra không đúng. Đó không phải nghĩa là ba muốn mẹ con có bệnh sao? Sao bây giờ lại trách con, tội danh này con thật sự không gánh nổi đâu."
"Mày, mày…"
Bà Du hỏi: "Con đưa ba mẹ đi, còn con thì sao? Con không về cùng chúng ta sao?"
"Sao con phải đi chứ, vợ con công việc của con đều ở đây, nhà con cũng ở đây, đương nhiên phải ở lại." Du Dực đương nhiên sẽ không trở về, nhà của anh là ở Thủ đô, anh sẽ không đi đâu cả.
Ông Du đập bàn: "Mẹ mày đã ốm rồi, mày còn không chịu về, có ai làm con như mày không?"