Bốn người chẳng làm gì, họ nói với Ông Du: "Xin lỗi, ông Du, lão Đại nói, ngài nói bác sĩ trong bệnh viện này đều không đáng tin, bệnh viện này cũng không ra làm sao. Thế nên, chúng tôi mới phải nhanh chóng đưa bà nhà về Hải Thành, đợi về đến đó, đến bệnh viện của Hải Thành, không chừng có thể chữa khỏi bệnh của bà Du."
Một người khác nói: "Lão Đại còn nói, chính vì quá lo lắng bệnh tình của bà Du, nên mới càng phải tranh thủ thời gian. Ông Du đừng lãng phí thời gian nữa, thời gian là vàng bạc, ngài thấy đó bà Du đã đau như thế, phải nhanh chóng đi thôi."
Bà Du và ông Du tức đến xanh mặt.
"Bảo Du Dực đến đây, ta muốn gặp nó…"
"Ngài đi theo chúng tôi ra ngoài, tự nhiên có thể gặp lão Đại thôi."
Ông Du đập bàn quát lớn: "Cậu đi nói với nó, tôi và mẹ nó sẽ không đi đâu, trừ khi nó và người đàn bà đó cắt đứt quan hệ."
Có một tên thật sự chạy ra báo với Du Dực nhưng cậu ta đã nhanh chóng trở lại nói với Ông Du: "Lão Đại nói, anh ấy và chị dâu sẽ không cắt đứt, thế nên đành thất lễ với hai vị vậy."
Ông Du tức giận đến phát ho, tiếng ho rất vang giống như phổi sắp bị văng ra vậy.
"Ông Du, bà Du, chúng tôi mạo phạm rồi."
Ông Du: "Các người muốn làm gì?"
Bốn người xông về phía họ, hai người cầm chặt hai cánh tay của họ, rồi đưa hai ông bà ra ngoài.
Hai vợ chồng ông bà Du cố gắng vùng vẫy vẫn không thoát được, dù sao họ cũng đã lớn tuổi còn người mà Du Dực tìm ai nấy đều trường tráng.
Từ phòng bệnh đi ra, cuối cùng ông Du đã nhìn thấy Du Dực.
Ông Du quát mắng: "Du Dực mày là tên lòng lang dạ sói, dám đối xử với ba mẹ mình như vậy, sớm muộn mày sẽ gặp báo ứng."
Du Dực chẳng thèm để ý: "Được thôi, vậy ba bảo báo ứng đến tìm con đi."
Anh giơ tay lên tỏ ý bảo bốn người đó, mau đưa họ đi.
Anh cảm thấy mấy ngày trước nên đưa họ đi rồi mới phải, đỡ xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bà Du quay đầu lại nói: "Con à, thích một cô gái là bình thường, nhưng, tuyệt đối đừng mất đi lý trí, bằng không, sớm muộn sẽ hối hận không kịp…"
Du Dực điềm đạm nói: "Đem thất bại của bản thân đổ hết lên người một cô gái, điều đó càng thất bại hơn, nếu có một ngày con mất đi tất cả, con cũng sẽ không hối hận ở cùng cô ấy, mà hối hận, tại sao con lại không thể để cô ấy mãi mãi yêu con."
Bà Du bị dẫn đi, giọng của bà ấy còn vọng lại từ phía hành lang.
"Con điên rồi, con thật sự bị cô gái đó bỏ bùa rồi…"
Du Dực bĩu môi, bỏ bùa à?
…
Từ sau khi rời bệnh viện, bốn người đưa thẳng ông bà Du đến bến xe lửa, mua vé xe một tuyến một tiếng về Hải Thành, đưa họ lên xe lửa xong bốn người cũng đích thân đi cùng lên xe.
Đương nhiên hai người kia hoàn toàn không ngoan ngoãn đi theo như vậy, trên đường gây ra biết bao nhiêu chuyện phiền toái.
Khó khăn lắm mới lên xe, một người trẻ nhất trong số bốn người nói với họ: "Ông Du, bà Du, tôi khuyên hai người, đừng nên gây gổ nữa, để tránh chúng tôi đắc tội. Đương nhiên chúng tôi không dám làm gì hai vị, nhưng nếu hai vị vẫn cố chấp như thế, chúng tôi không thể để hai người chạy nên khó tránh phải dùng chút thủ đoạn."
"Cậu… Cậu uy hiếp chúng tôi?"
"Đương nhiên không phải, tôi chỉ nói thật lòng, hai vị nghe hay không thì tùy."
…