Hạ Như Sương chưa thấy dáng vẻ của họ như thế bao giờ, trong ý thức của cô ta, hai người họ tuy đã lớn tuổi nhưng lại rất chú trọng hình tượng.
Cô ta thầm nghĩ lần này đi Thủ đô, chắc đã có chuyện gì rồi, phải tỏ ra dáng vẻ lo lắng mới được: "Ba mẹ, ba mẹ làm sao thế ạ?"
Ôm một cục tức, bà Du đang không biết tìm ai trút giận, bà nhìn thấy sắc mặt Hạ Như Sương hồng hào, tinh thần sáng láng, dáng vẻ rất thoải mái lại càng tức hơn.
"Sao hả, sao hả, cô bị mù không nhìn thấy sao."
Hạ Như Sương: "Con… mẹ, mẹ…"
Bà Du hừ một tiếng: "Hừ, tôi thấy cô ở nhà rất thoải mái, không có bà già này chướng mắt, cô ở nhà sắp thành nữ hoàng luôn rồi."
Hạ Như Sương thầm nghiến răng, nếu không phải hai lão già này còn nắm một phần cổ phần công ty mãi không buông, cô ta sớm đã tìm đao phủ xử lý hai người họ rồi.
Hạ Như Sương tỏ vẻ vô tội: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con nào dám, mấy ngày nay con luôn rất lo lắng cho mẹ và ba, ba mẹ ngồi xuống trước đi, tức giận thêm hại thân."
Cô ta cẩn thận đỡ bà Du ngồi xuống, sau đó gọi người dâng trà rót nước.
Hạ Như Sương rất giỏi về mặt hầu hạ này.
Tuy hai người đều đang rất tức giận, nhưng chẳng bao lâu tâm trạng đã bình tĩnh lại một chút.
Lúc này, Hạ Như Sương mới dè dặt hỏi: "Ba mẹ, không lẽ… Lần này đi Thủ đô, không thuận lợi sao? Không biết có… tìm thấy chú Hai không?"
Bà Du đang muốn nói, ông Du bên cạnh đã ồm ồm nói: "Không có…"
Bà Du ngầm hiểu ý, nếu để con dâu lớn biết họ tìm thấy Du Dực, nhưng lại bị nó thẳng tay đuổi về, vậy thể diện của họ biết để đâu? Không thể nói với cô ta, tuyệt đối không thể!
Bà Du tức giận nói: "Đúng vậy, chẳng tìm thấy nó, thật tức chết, đều là do tin tức vớ vẩn của cái tên Triệu tổng đó, chẳng có tác dụng gì cả."
Hạ Như Sương hơi nghi ngờ, nhưng ả không dám hỏi thêm: "Ba mẹ bớt giận, ăn chút trái cây đi, nghỉ ngơi cho khỏe."
Cô ta vỗ về một lúc hai ông bà mới bớt giận, nghỉ ngơi một lúc hai người về phòng tắm rửa.
Hạ Như Sương nhanh chóng về phòng, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, vội gọi lại, bên kia vừa nhấc máy cô ta liền dịu dàng nói: "Đao ca…"
"Tiểu đĩ thõa, tối nay qua đây đi"
Hạ Như Sướng làm nũng nói: "Đao ca, không được, ba mẹ chồng của em về rồi, vừa nãy còn nổi giận với người ta, ngày mai có được không? Người ta cũng rất nhớ anh."
"Nhớ gì của ông hả…"
"Đáng ghét…"
Cúp máy, Hạ Như Sương nghiến răng, Đao gia này tuy trên giường rất lợi hại, nhưng ông ta vẫn chưa tìm thấy Nhiếp Thu Sính, làm ả nóng lòng chết được.
…
Thứ hai, Du Dực đi làm bình thường.
Trong lòng anh luôn ghi nhớ một chuyện, đó chính là người mà Hạ Như Sương tìm là ai.
Bên Vương Tề Xuyên vẫn chưa có tin tức, anh cảm thấy thời gian trôi quá chậm.
Du Dực ngồi trong văn phòng do dự một hồi, cuối cùng quay số.
"Cục trưởng Du, sao lại có tâm trạng gọi cho tôi vậy?"
Giọng nói lạnh lùng từ điện thoại vang lên, Du Dực ngầm bĩu môi, nhẹ nhàng nói: "Có chút việc muốn thỉnh giáo Thị trưởng Hạ."
"Mời nói."
Du Dực do dự một chút: "Ừm… Về chuyện của Hạ Như Sương."
Hạ An Lan nhíu mày, trong lòng ngờ vực, hỏi: "Cô ta? Không biết cậu muốn hỏi chuyện gì?"