Lão Đao mắng hai ông bà già nhà họ Du một trận: "Sợ gì, có anh đây, rồi anh sẽ sai người xử lí hai ông bà già chết tiệt ấy."
Hạ Như Sương vội vàng nịnh hót: "Em biết anh Đao lợi hại rồi, thế nhưng bọn họ đột nhiên chết cũng không tốt, chuyện này không vội được…"
Cô ta khuyên hết lời hết lẽ một lúc, lão mới để cô ta đi.
Ra khỏi cửa, Hạ Như Sương vội vàng lên xe rời đi. Việc đã đến mức này, cô ta chỉ muốn nhanh chóng tránh xa lão ta, chỉ mong sao càng xa càng tốt.
Người đàn ông này tự dẫn xác vào chỗ chết, cô ta không muốn bị liên lụy. Hạ An Lan là người như thế nào mà lão ta dám đe dọa. Cứ đợi đấy, vài ngày nữa, Hải Thành này thật sự có biến cho mà xem.
Hạ Như Sương cầu nguyện, hi vọng lão Đao nhất định sẽ đốt ảnh Nhiếp Thu Sính đi, nhất định đừng để Hạ An Lan điều tra ra.
Không phải Hạ Như Sương không muốn nói cho lão Đao biết để lão đề phòng Hạ An Lan. Thế nhưng, cho dù nói cho lão biết thì có ích chăng?
Không ai có thể đấu được với Hạ An Lan, nếu như cô ta nói ra, sau này Hạ An Lan biết được thì cô ta sẽ còn thê thảm hơn!
Hạ Như Sương về đến nhà, càng nghĩ càng thấy sợ, cô ta chỉ hối hận ban đầu mình đã quá manh động.
Không nên mạo hiểm đi tìm lão Đao như vậy, cô ta vô cùng lo lắng chuyện này sẽ khiến cho bí mật năm xưa bị lật tẩy nhanh hơn!
…
Không ai biết sau khi Vương Tề Xuyên vào văn phòng Hạ An Lan, Hạ An Lan nói với cậu ta điều gì.
Chỉ biết rằng tối hôm đó cậu ta đóng giả một con bạc thâm nhập vào Kim Sắc Phúc Địa.
Cậu ta hóa trang rất tài tình, không để ai phát hiện ra.
Lẫn vào giữa những tay chơi, cậu ta cũng giống hệt những con bạc khác, hò hét ầm ĩ, thắng mừng rỡ, thua chửi đổng.
Hai tiếng sau, cậu ta vào nhà vệ sinh, đúng lúc đi lướt qua một người vừa từ đó đi ra, lúc đó cậu ta liền nghe thấy: "Hôm nay lão Đao ở XX…"
Người đó nói đến một địa chỉ, sau khi nghe thấy rồi, Vương Tề Xuyên từ nhà vệ sinh đi ra còn quay lại cược vài ván nữa rồi mới rời đi.
Sau nửa đêm, rạng sáng hơn 3 giờ.
Vương Tề Xuyên âm thầm thâm nhập vào nơi ở của lão Đạo tối hôm đó, lão ta vô cùng gian xảo, mỗi tối đều ở một nơi khác nhau, chỉ có ai gần gũi nhất với lão mới biết.
Trong cục tình báo, Vương Tề Xuyên cũng rất xuất sắc, trước khi vào cục, cậu ta là con át chủ bài của đội lính đặc nhiệm.
Khi bước vào, cậu ta vô cùng thận trọng né tránh camera và máy báo động. Sau khi xác định chắc chắn phòng ngủ của lão Đao, cậu ta ném vào qua khe cửa loại thuốc mê bay hơi trong không khí.
Đứng nép vào cánh cửa, Vương Tề Xuyên gần như không dám động đậy, lão Đao đứng vững được ở Hải Thành này bao nhiêu năm nay, không phải là loại làng nhàng dễ gì động đến.
Camera theo dõi với máy báo động ở cái biệt thự này dày đặc như tổ ong vò vẽ, chỉ cần cậu ta có một chút bất cẩn thôi cũng có thể bị bại lộ.
Sau một lúc, chắc chắn lão Đao đã hôn mê bất tỉnh, cậu ta mới thận trọng mở cửa bước vào.
Một màn đen dày đặc bao phủ phòng lão Đao, Vương Tề Xuyên cẩn thận mở chiếc đèn pin cầm tay lên, rút chiếc kim tiêm vẫn luôn mang theo trong người, chọc ngay vào cổ lão Đao. Có lẽ bị kích thích vì đau đớn, lão Đao đột nhiên mở mắt ra, Vương Tề Xuyên cầm gối đè chặt mặt lão xuống, sau đó mau chóng tiêm vào người lão loại thuốc có thể khiến cho tim ngừng đập nhanh chóng.
Lão Đao cố gắng giãy giụa, nhưng đã hít phải thuốc mê, cơ thể vốn dĩ đã bủn rủn, thêm vào đó là hiệu lực của thuốc tiêm quá mạnh, trong chốc lát lão cảm thấy tim đập mạnh lên, giống như muốn xé rách lồng ngực vậy nhưng ngay sau đó lại không động đậy nữa.
Lòng bàn tay Vương Tề Xuyên đẫm mồ hôi, khi chắc chắn rằng lão Đao đã bất tỉnh nhân sự, cậu ta mới đi đến chiếc két ở đầu giường lão.
Loay hoay một hồi mới mở ra được, cậu ta cầm những tài liệu ở trong đó ra, đúng lúc có một bức ảnh rơi xuống, nhặt lên xem, fuck, đây không phải là ảnh của chị dâu sao?
Vương Tề Xuyên kinh ngạc, người mà Hạ Như Sương muốn tìm không ngờ lại là chị dâu.
Không được, phải mau chóng nói chuyện này cho lão Đại biết mới được.