Nghe giọng nói trong điện thoại, Hạ Như Sương cảm thấy ớn lạnh tận xương.
Hạ An Lan... muốn xử lí cô ta.
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng cô ta, không thì, sao anh ta có thể không đếm xỉa đến bộ mặt nhà họ Hạ.
Hạ Như Sương run rẩy, cô ta không biết rằng Hạ An Lan chỉ đơn thuần là muốn xử lí cô hay là bởi vì anh ta đã biết người mà cô nhờ lão Đao tìm là ai?
Không, không thể là cái vế thứ hai.
Nếu như Hạ An Lan biết người mà cô ta bảo lão Đao tìm là Tiểu Ái, thì có lẽ bản thân bây giờ đã bị anh ta đánh chết rồi.
Nhất định là vế thứ nhất, anh đơn thuần chỉ là muốn xử lí cô ta.
Điều này khiến cho Hạ Như Sương có chút an tâm, giờ đây cô ta cực kì hận Hạ An Lan, người đàn ông này sao lại nhẫn tâm đến thế, có thể trơ mắt nhìn cô bị đám cảnh sát hỗn xược này lăng nhục.
Đối diện với những ánh mắt đầy vẻ khinh thường của cảnh sát mặc cảnh phục đứng xung quanh, Hạ Như Sương nghiến răng, nói: "Tôi gặp chuyện thì mặt mũi nhà họ Hạ cũng không đẹp đẽ gì, lẽ nào anh ta hi vọng cô chú đến tuổi ấy rồi vẫn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ hay sao?"
Thư kí nhếch mép, Thị trưởng đúng là suy nghĩ thấu đáo, sớm đã biết rằng cô ta sẽ đe dọa như vậy.
Anh mỉm cười, lịch sự đáp: "Cô buồn cười thật, cô là cô, nhà họ Hạ là nhà họ Hạ, sao lại có thể là một được? Làm người phải sáng suốt một chút, đừng quá đề cao bản thân, cô làm sao có thể coi là người nhà họ Hạ được? Gọi cô một tiếng bà Hạ, cô lại tưởng mình là tiểu thư nhà họ Hạ thật sao?"
Hạ Như Sương tức đến tím tái mặt mày: "Anh… anh… là cái thá gì, mà dám nói tôi như vậy?"
Một tên thư kí nhỏ mọn, mà lại dám hỗn xược với cô ta như vậy.
Cô ta lớn lên ở nhà họ Hạ, dựa vào cái gì mà bảo cô ta không phải là tiểu thư nhà họ Hạ, Tiểu Ái đã chết rồi, nhà họ Hạ chỉ còn một tiểu thư là cô ta thôi.
Người thư kí cười cợt đáp: "Tôi là thư kí của Thị trưởng, những lời tôi nói bây giờ đều là đại diện cho Thị trưởng. Bà Hạ, Thị trưởng đã nói trong chuyện này, không thể thiên vị bất cứ ai, yêu cầu các ban ngành công bằng khách quan chấp hành pháp luật, tuyệt đối không thể có bất cứ ngoại lệ nào, bao gồm bà."
Lời nói này không thể thẳng thắn hơn được nữa, anh ta đang nói ra ý của Thị trưởng.
Thế nên, đừng nghĩ đến ngoại lệ, cần thẩm vấn, cần giam giữ, thì một người cũng không được bỏ sót.
Hạ Như Sương tức đến mức hơi thở trở nên vô cùng nặng nhọc, bàn tay nắm lấy điện thoại cũng đang run lên.
Hạ An Lan đã tuyệt tình như vậy, rõ ràng anh không biết năm đó Tiểu Ái gặp chuyện là do cô ta gây ra mà đã ghét cô ta như vậy, rốt cuộc thì cô ta đã làm gì vướng mắt anh ta.
Ở đầu dây bên kia, người thư kí cũng có thể nghe được hơi thở nặng nhọc của cô ta, cá nhân anh ta vốn đã vô cùng căm ghét Hạ Như Sương, nói những lời hằn học, tất nhiên cũng không hề nể tình.
Anh ta nói: "Tặng bà thêm một câu nữa, nếu như biết điều thì sớm khai hết chuyện của bản thân ra, bà không có tội, cũng không ai kết án oan cho bà được, bà có tội thì cũng không ai che đậy được, còn nữa, Thị trưởng rất bận, về sau đừng đến làm phiền ngài ấy nữa."
Cúp máy xuống, thư kí cảm thấy trong lòng nhẹ đi đáng kể.
Anh nói: "Thị trưởng quả nhiên tiên đoán như thần, đến cô ta muốn nói gì đều biết trước."
Hạ An Lan cười nhạo báng: "Tiếp sau, cô ta nhất định sẽ gọi điện cho cha tôi."
Thư kí thận trọng hỏi: "Thế… bây giờ nên gọi điện cho ông nhà không ạ?"
Anh ta nhìn Hạ An Lan, thấy cấp trên khẽ gật đầu, liền vội vàng bấm số nhà họ Hạ ở Dung Thành.
…
Về phía Hạ Như Sương, cảnh sát đã rất nể mặt cô ta rồi, cô ta muốn gọi điện thoại, bọn họ đứng đợi bên cạnh. Đợi cô ta gọi điện xong rồi, mới chuẩn bị thẩm vấn.
Hạ Như Sương cầu cứu Hạ An Lan không có kết quả gì chỉ có thể gọi cho ông Hạ.
…