Cơn phẫn nộ của Du Dực sớm vượt qua kiểm soát, anh chưa từng phẫn nộ như vậy, cơ hồ mất đi lý trí.Du Dực cười lạnh: "Trùng hôn à? Hắn thật đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt..."
Nhiếp Thu Sính nhìn thấy nét phẫn nộ ở Du Dực, cô không nghĩ rằng anh sẽ vì mẹ con cô mà tức giận đến vậy, nhưng việc này lại làm cho trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
Du Dực hỏi: "Nếu hắn đã cưới vợ bên ngoài, tại sao còn muốn đưa hai mẹ con cô lên thành phố, hắn muốn làm gì?"
Nhiếp Thu Sính thở dài một tiếng, đây mới là chuyện mấu chốt, cô không biết nên nói với Du Dực như thế nào, chẳng lẽ nói tôi đã từng chết một lần, tôi biết hết mọi chuyện bọn họ đã làm với mình trong quá khứ, mục đích của họ là giết chết tôi? Nếu cô nói như vậy, đại khái... sẽ bị anh cho là quái nhân mất.
Nhiếp Thu Sính đắn đo một lúc, nói: "Tôi đoán không phải Yến Tùng Nam muốn làm gì, mà là vợ hắn ở trong thành muốn làm gì. Chắc hẳn hắn rất mong muốn thoát khỏi tôi cùng Thanh Ti, bởi vì với hắn, mẹ con tôi chỉ là gánh nặng. Thế nhưng, lúc trước tôi đòi ly hôn hắn cũng không đồng ý, còn cố ý muốn đưa tôi vào thành, nên tôi cảm thấy được hẳn là vợ hắn không muốn. Phụ nữ hiểu cách nghĩ của phụ nữ, có lẽ cô ta cảm thấy mình là thiên kim tiểu thư, so với tôi chuyện gì cũng chỉ hơn chứ không kém, nếu tôi ly hôn với Yến Tùng Nam, vậy chẳng khác nào cô ta lấy kẻ hai đời vợ, chuyện như vậy cô ta đâu chấp nhận được.
Tâm tư Du Dực rất kín đáo, Nhiếp Thu Sính vừa nói như vậy, anh lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, "Cô nghi ngờ bọn họ đưa cô vào thành là có mục đích khác?"
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Đúng, tôi cảm thấy nhất định có mục đích khác, bằng không thì vì sao Yến Tùng Nam lại vội vàng như thế? Khi hắn vừa xuất hiện hôm qua, tôi đã cảm thấy hắn có vẻ cực kỳ nông nóng muốn đưa tôi cùng Thanh Ti đi, hình như là có người thúc giục hắn. Tôi nghe trong lời ngày hôm qua của hắn, hẳn là... người nhà họ Diệp muốn gặp tôi."
"Lạc Thành... họ Diệp."
Trong đầu Du Dực hiện lên rất nhiều hình ảnh, anh không tường tận Lạc Thành lắm, xem ra quay về phải tìm người hỗ trợ điều tra nhà họ Diệp này một chút. Anh lờ mờ cảm thấy được chuyện của Nhiếp Thu Sính không hề đơn giản như vậy. Tên Yến Tùng Nam kia ở bên ngoài ngoại tình, trèo cao vào nhà quyền quý, người mà hắn không muốn gặp nhất khẳng định chính là người vợ Tào Khang của mình. Mà người nhà họ Diệp vì cái gì lại cố ý muốn gặp một người phụ nữ không quyền không thế, cũng không muốn cùng Yến Tùng Nam rầy rà thêm nữa? Chuyện này thật không bình thường!
Kinh nghiệm nói cho Du Dực, hễ là chuyện không hợp lý, không bình thường, trong đó tất yếu có ẩn tình. Anh chăm chú nhìn Nhiếp Thu Sính rồi nói, "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để hắn đem hai mẹ con cô đi."
Nhiếp Thu Sính bỗng nhiên cảm thấy mình như có một người có thể tin tưởng để dựa vào, cô do dự một chút, nói: "Tôi... Thật ra mấy ngày trước tôi có lên thị trấn một chuyến, có gặp một luật sư, tôi... đã ra tòa nộp đơn ly hôn. Tôi hy vọng có thể ly hôn với Yến Tùng Nam để sống cuộc sống của riêng mình, cho nên lúc trước tôi mới tính toán, không chịu rời đi, chờ tới khi toàn án gửi giấy triệu tập, sau đó mở phiên toà phán quyết ly hôn."
Du Dực trong lòng mừng như điên, cô... cô đã muốn ra tòa đòi ly hôn sao? Khoé môi anh không nhịn đựoc mà hơi hơi nhếch lên, "Cô làm tốt lắm, tốt lắm..."
Nụ cười của anh khiến Nhiếp Thu Sính cảm thấy có chút mê muội, vội vã cúi đầu.
"Tôi cũng không biết có được việc hay không nữa, hắn sẽ không dễ gì chịu từ bỏ, khẳng định còn muốn đưa chúng tôi đi, hiện giờ... chúng tôi cần tìm nơi nương náu trước đã."
Du Dực cảm xúc dạt dào, anh cao giọng nói: "Không cần trốn, chờ con bé tốt lên, tôi sẽ dẫn hai mẹ con lên thị trấn tìm nơi trọ, tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con."