"Cô tìm người không phạm pháp, nhưng pháp luật không cho phép hành vi thuê côn đồ giết người."
Hạ Như Sương tuyệt đối không nhận: "Giết người? Các anh có chứng cớ gì, tôi chưa từng nói với lão Đao rằng muốn bọn họ giết người, tôi chỉ muốn tìm người thôi."
Về cơ bản, cô ta chưa từng nói thẳng ra với lão Đao, bảo lão giết Nhiếp Thu Sính, cô ta chỉ ngấm ngầm nói ra ý định đó thôi, lão Đao cũng hiểu được. Thế nhưng, cô ta không nói, cô ta không thừa nhận, dù sao thì cũng không có chứng cớ gì rõ ràng.
Cảnh sát tiếp tục truy vấn: "Tìm người… người đó là ai, tại sao cô lại phải tìm người đó, có rất nhiều cách để tìm, tại sao cô phải tìm đến băng đảng xã hội đen?"
Lý lẽ của Hạ Như Sương đã thuận rồi, "Tìm ai là quyền tự do của tôi, tôi không vi phạm pháp luật, tôi cũng không phải khai báo với các anh. Còn tại sao tôi lại tìm đến lão Đao, không giấu gì các anh, tôi đã thử dùng rất nhiều cách, nhưng đều không có tác dụng gì, ai chẳng biết thế lực của lão Đao, tôi cũng là hết cách rồi mới nghĩ rằng có thể anh sẽ có cách!"
Cảnh sát nói: "Tay sai của lão Đao lại nói rằng, ý của cô là muốn tìm người đó, sau đó giết cô ta."
Hạ Như Sương sững sờ: "Sao lại thế được, thế thì do bọn họ hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói muốn giết người, tôi chỉ muốn tìm được cô ta, đây là tâm nguyện suốt mấy năm nay của tôi."
Cảnh sát và thư kí ghi chép ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều có chung một suy nghĩ, mụ đàn bà này đúng là một con lươn giỏi luồn lách, chẳng khai thác được gì từ mụ.
Trên thực tế, bọn họ không có bằng chứng mang tính thiết thực để chứng minh rằng Hạ Như Sương phạm pháp, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là có một chút liên quan đến vụ án lão Đao. Sau khi thẩm vấn, cho dù là tạm giam cũng không thể quá lâu, nhiều nhất cũng không thể giữ quá 24 giờ.
Cảnh sát cân nhắc một hồi, rồi nói: "Tình hình của cô chúng tôi đã nắm rõ, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ án, nếu như phát hiện ra cô có ý định che dấu hành vi vi phạm pháp luật, thì đến lúc đó, cho dù thành thật khai báo cũng không được hưởng khoan hồng."
Hạ Như Sương nắm chặt tay: "Tôi không che giấu gì cả, bao giờ thì tôi có thể ra khỏi đây?"
Cảnh sát: "Đợi đến lúc cô có thể rời đi, chúng tôi sẽ thông báo cho cô biết."
"Chuyện tôi bị lão Đao hãm hiếp, có thể giữ bí mật không? Tôi không muốn người trong nhà biết được, tôi còn có con nhỏ, chồng tôi anh ta sẽ lại…"
"Có thể."
Sau khi cảnh sát rời đi, Hạ Như Sương đứng ngồi không yên, những lời cô ta vừa nói, không biết có giúp cô ta thoát được không.
Cô ta không dám nghĩ nếu người nhà biết được thì sẽ như thế nào.
…
Tại nhà họ Du, sau khi cảnh sát giải Hạ Như Sương đi, hai ông bà Du vô cùng hoảng hốt.
Bà Du chửi rủa: "Đồ đáng chém đó, sao nó lại có quan hệ với lão Đao, tôi đã nói rồi nó không thật thà, mong sao nó không hại nhà chúng ta? Người ngoài mà biết chuyện nó bị cảnh sát bắt đi rồi, thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa."
Ông Du: "Gọi điện, mau bảo thằng cả về đây."
Sau khi gọi điện thoại, ông Du nhớ đến Du Dực.
Cho dù trước đó chỉ gặp Du Dực vài lần, nhưng ông ta có thể đoán được đại khái rằng, anh là nhân viên công chức, hơn nữa địa vị không hề thấp, không chừng có thể giúp được.
Ông ta vội vàng gọi điện cho Du Dực nhưng không ai nghe máy.
Ông Du bực mình quát to, bảo người tiếp tục gọi.
Điện thoại của Du Dực reo đến gần nửa tiếng, anh mới từ từ nhấc máy: "Alo…"
Ông Du vừa mở mồm đã nóng nảy: "Du Dực, nhà gặp chuyện to rồi, mày…
Du Dực lạnh nhạt đáp: "Hạ Như Sương bị bắt rồi đúng không? Chuyện này con biết, ba không cần tìm con, tìm con cũng vô ích, bởi vì con sẽ không giúp cô ta."