Không hề do dự, Du Dực gần như không nghĩ ngợi liền nói ra những lời này. Đây là lời thật lòng của anh, không hề có chút giả dối, một lời xuất phát thẳng từ trái tim anh. Anh hy vọng một lần bảo vệ này có thể kéo dài thật lâu, đến tận cuối đời.
Anh nói chuyện thật nghiêm túc, trên mặt không có biểu hiện cười đùa, giống như đây là lời thề chân thành nhất trên đời này vậy. Trong lòng Nhiếp Thu Sính hơi sợ hãi, từ trước tới giờ chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy, cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt này đã khiến cô tin tưởng theo bản năng, để rồi lại cảm thấy được có chút khác lạ nói không nên lời. Cho dù là báo ân, anh ấy... có lẽ cũng không thể đến mức thế này chứ?
Chẳng lẽ...
Nhiếp Thu Sính cắn môi, cô liếc mắt trộm nhìn Du Dực một cái. Anh ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt trong sáng, không có vẻ gì là ngấm ngầm tính chuyện xấu xa, giống như là ánh mặt trời sau cơn mưa vậy. Nhiếp Thu Sính nhìn bộ dạng anh, trong lòng bỗng nhiên cười tự giễu, cô thật sự là tự mình đa tình, nghĩ nhiều quá. Người ta là ai chứ, làm sao có thể có ý gì khác với cô được?
Tuy rằng kiến thức của Nhiếp Thu Sính không nhiều nhưng cô cũng có thể nhìn ra được, người đàn ông này không phải hạng tầm thường, không nói đến một thân khí độ trác tuyệt, lại nói đến đầu năm nay, người có thể lái chiếc xe như vậy thì có bao nhiêu người?
Cử chỉ, lời nói của anh cũng không giống như người xuất thân bình thường, thân phận tất nhiên không phải tầm thường. Huống chi, tướng mạo xuất chúng như vậy, không biết có bao nhiêu nữ nhân yêu thích, còn cô lại là một phụ nữ đã kết hôn, còn mang theo con nhỏ, chỉ cần là nam nhân bình thường, ai lại thèm để ý tới cô?
Chuyện này chắc hẳn chỉ là người ta được cô cứu, lòng mang ơn, cho nên mới đến báo ân thôi, sao cô lại có cái loại ý tưởng kia chứ? Nhiếp Thu Sính âm thầm lắc đầu, tất nhiên là cô còn nghĩ nhiều lắm, tâm tư rất không trong sáng.
Trong lòng Du Dực vô cùng kích động, chỉ nghĩ xem nên làm như thế nào để Nhiếp Thu Sính cùng Yến Tùng Nam mau chóng ly hôn. Rõ ràng Nhiếp Thu Sính đã coi anh là một người tốt.
Một lúc sau, Nhiếp Thu Sính đã xác định lại tư tưởng, lại nhìn Du Dực, chỉ cảm thấy người này thật tốt, xã hội bây giờ, lòng người thay đổi, loại người có ân báo ân như thế này thật ít.
Sau đó, Du Dực phát hiện Nhiếp Thu Sính một mực nhìn mình, hơn nữa ánh mắt ôn nhu mang theo nụ cười. Du Dực liền đỏ mặt, trái vốn đã muốn bình tĩnh trở lại lại điên cuồng lại nhảy dựng lên lần thứ hai. Anh cảm thấy mình ngồi tư thế nào cũng không ổn, lo lắng trên mặt có vết bẩn không, không biết tóc tai có rối loạn không, thật căng thẳng!
Nhiếp Thu Sính thân thiết hỏi: "Anh làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ vậy?"
"Khụ... Không, chỉ là thấy trong phòng này có vẻ hơi bí thôi, đúng rồi... Cô... Cô còn nhớ tên tôi không?" Du Dực không dám cùng Nhiếp Thu Sính đối diện nhìn nhau, rất không thông minh nói lảng sang chuyện khác.
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Nhớ rõ, Du Dực, cái tên rất đặc biệt."
Cô nhớ ra chính mình còn chưa nói tên cho Du Dực, "Tôi quên mất không chính thức tự giới thiệu với anh, tên tôi là Nhiếp Thu Sính, Thu trong mùa thu, Sính trong duyên dáng."
Lúc trước cứu Du Dực, Nhiếp Thu Sính cũng không có nói tên mình cho anh, bởi cô cảm thấy về sau chắc sẽ không gặp lại. Hơn nữa, anh là nam nhân trẻ tuổi, để tránh dèm pha, cô vẫn luôn cố gắng tránh cho hai người không có quá nhiều liên hệ.
Du Dực ở trong lòng nhẹ nhàng nói: thật là dễ nghe. Nhiếp Thu Sính quay đầu nhìn Thanh Ti còn đang mê man, vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán cô: "Con gái tôi tên là Thanh Ti."
Ánh mắt Du Dực nhìn về phía Thanh Ti liền trở nên mềm mại: "Con bé thật giống cô."
Nói chung là yêu ai yêu cả đường đi, lần đầu tiên Du Dực nhìn thấy Thanh Ti đã cảm thấy mình rất thích cô bé này.