Trước đây khi không biết, Nhiếp Thu Sính cảm thấy chắc kiếp trước số mệnh mình không tốt, vận may không đủ, nên kiếp này cô cố gắng đấu tranh, cuối cùng Thượng Đế cũng mở một cánh cửa cho cô, khiến cô gặp được Du Dực, nên cô mới có thể sống tiếp, mới có thể có được cuộc sống như bây giờ.
Nhưng đến khi Du Dực nói về cô chuyện liên quan đến Hạ Như Sương, cô mới biết cái chết kiếp trước của mình vốn không hề đơn giản.
Cô thật sự rất muốn hỏi ả đàn bà tên Hạ Như Sương kia, tại sao lại một mực muốn truy sát cô, rốt cuộc giữa họ có mối thù hằn gì?
Du Dực hôn lên gò má cô, nói: "Đúng, có anh đây, anh chính là thanh kiếm sắc bén giúp em vượt mọi chông gai."
Khóe môi Nhiếp Thu Sính cong lên, đầu cọ cọ trong ngực anh.
Du Dực ôm chặt lấy cô: "Anh đã xin nghỉ dài ngày, lần này chúng ta trở về, sợ là phải ở lại đó khá lâu nên em phải làm tốt mọi công tác chuẩn bị nhé."
"Vâng, em đã chuẩn bị xong hết rồi." Nhiếp Thu Sính không tin lần này mình đã đi được xa thế này rồi, mà sẽ lại dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa.
Nỗi lo duy nhất của họ chính là việc học hành của Thanh Ti, thành tích học tập ở trường của con bé rất tốt, giáo viên bạn học ai cũng thích con bé. Tuy Trung thu sẽ được nghỉ vài ngày, nhưng thời gian lại khá ít, nếu như họ ở Hải Thành lâu thì việc học hành của Thanh Ti phải làm sao đây?
Xin nghỉ cũng được nhưng không thể xin nghỉ một lúc quá lâu được?
Nhưng nếu để một mình Thanh Ti ở lại Thủ đô đi học, rồi nhờ người đến chăm sóc, cả hai người đều thấy không yên tâm.
Cuối cùng Du Dực quyết định, xin nghỉ thì xin nghỉ, để họ tự chăm sóc con gái mới thấy yên tâm, còn về thành tích học tập, con gái họ rất thông mình, nhất định có thể theo kịp bạn bè. Mà cho dù thành tích không tốt cũng không sao, nó vẫn chỉ là một bé gái, chỉ cần vui vẻ hưởng thụ tuổi thơ là đủ rồi.
...
Trong bệnh viện, Hạ Như Sương đã nằm trên giường bệnh ba bốn ngày, ả ta bị chồng đánh đến sảy thai chảy máu, còn bị cắt luôn tử cung, cơ thể vô cùng suy yếu, thế mà vào lúc này không một ai trong nhà họ Du lo cho ả, đọc nhanh tại thích đọc truyện ngay cả con trai ả cũng trốn tránh không chịu gặp ả ta.
Ả ta kêu Du Hí đi cầu xin Hạ An Lan lại không hề có tác dụng, cho dù người đàn ông kia đã biết tình cảnh vô cùng thê thảm của ả, cũng vẫn bỏ mặc ả sống chết không lo. Sự căm hận của Hạ Như Sương đối với Hạ An Lan ngày càng bành trướng.
Ả từng yêu Hạ An Lan sâu đậm bao nhiêu, thì nay chỉ còn lại nỗi hận điên cuồng bấy nhiêu, thậm chí ả còn muốn lôi anh chết cùng mình.
Chắc do gần đây cơ thể Hạ Như Sương trở nên suy yếu, một mình nằm trong phòng bệnh trắng toát rất dễ nghĩ lung tung, trong đầu không ngừng hiện lên từng khuôn mặt xấu xí của nhà họ Du, buổi tối còn thường hay bị ác mộng đánh thức.
Ả ta gần như đã mắc phải hội chứng hoang tưởng bị hại, ngay cả y tá bón thuốc, truyền dịch cho ả, ả cũng cảm thấy giống như đang hại ả.
Đáng lẽ lúc này là lúc cần người nhà chăm sóc bồi bổ, nhất là về mặt ăn uống, bổ máu bổ sung dinh dưỡng, nhưng không ai đến chăm sóc ả, ả lại không chịu phối hợp điều trị nên tình trạng cơ thể không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Y tá đến thay thuốc tiêm thuốc cho ả mỗi ngày bị ả dày vò đến bực bội, thuốc thì hất đi không uống, tiêm kim thì bảo đang hại ả, nói gì cũng làm ả ta cảm thấy không vui, khiến cho y tá cảm thấy rất mệt mỏi, trở về kêu ca với y tá trưởng, kêu người bên khoa thần kinh đến khám cho Hạ Như Sương xem thử xem cô ta có phải bị điên rồi hay không.
Không phải Hạ Như Sương chưa từng thử gọi điện thoại cho ông Hạ, nhưng ả gọi đến nhà họ Hạ vài lần, lúc đầu còn có bảo mẫu nghe máy, bảo mẫu kêu ả đừng gọi đến nữa, ông Hạ sẽ không nghe điện thoại của ả đâu, sau này ả có gọi tới thêm vài lần nữa nhưng không ai nghe máy.