C
ô đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của bà Du sau khi nhìn thấy cô, có lẽ... việc xuất viện ngày hôm đó sẽ trở nên công cốc, vì bà ấy lại sẽ tức đến mức phải quay lại nhập viện.
Cô do dự một lát rồi hỏi: "Vậy ngày kia, chúng ta cũng phải đi gặp Hạ Như Sương sao?"
Du Dực hôn lên má cô: "Sợ sao?"
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: "Không sợ, em chỉ... thấy hơi căng thẳng."
Cô không sợ Hạ Như Sương, cô cây ngay không sợ chết đứng, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người khác nên cô không có gì phải sợ.
Nhưng vừa nghĩ đến việc phải đi gặp người phụ nữ muốn hại chết cô ở hai kiếp, trong lòng Nhiếp Thu Sính cảm thấy hơi căng thẳng.
Du Dực ôm chặt cô: "Không cần căng thẳng, có anh đây, anh vẫn luôn ở bên em."
Thanh Ti thay quần áo xong chạy ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cô bé vội che mắt lại: "Ba mẹ ơi, con thay quần áo xong rồi."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, đẩy đẩy Du Dực, kêu anh buông tay.
Du Dực buông cô ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, anh nhìn Thanh Ti cười nói: "Thanh Ti nhà chúng ta thật xinh đẹp, sau này khi ra ngoài, ba phải trông chừng kỹ mới được."
Nhiếp Thu Sính vẫy tay với Thanh Ti: "Qua đây mẹ tết tóc lại cho con nào."
Một nhà ba người nghỉ ngơi trong khách sạn một tiếng đồng hồ, sau đó Du Dực dẫn họ ra ngoài đi ăn.
Có một chiếc xe dừng ở trước cửa khách sạn, có một người đứng phía trước xe, người nọ nhìn thấy Du Dực bước ra thì vội vàng tiến về trước: "Cục trưởng Du, đây là xe đã sắp xếp cho anh, anh có cần tài xế không?"
Du Dực nói: "Không cần, cảm ơn nhé."
Lúc nãy khi còn trên phòng, anh đã gọi điện thoại nhờ bên Hải Thành sắp xếp cho anh một chiếc xe, anh muốn ngày mai đưa vợ con đi biển, không có xe quả thật sẽ hơi bất tiện.
Người nọ vội vàng nói: "Việc nên làm, việc nên làm mà, tôi không làm mất thời gian của anh nữa, nếu vẫn còn chuyện gì anh cứ việc dặn dò nhé."
"Đuợc."
Đợi sau khi người đó đi khỏi, Du Dực nói: "Lên xe thôi, ba đưa hai người đi ăn hải sản."
Trên đường, Thanh Ti dán mặt lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Ba ơi, nhà lầu ở đây hình như còn cao hơn so với Thủ đô nữa."
Du Dực hỏi cô bé: "Vậy con thích chỗ này hay thích Thủ đô hơn?"
Thanh Ti không nghĩ mà đáp ngay: "Dĩ nhiên là Thủ đô rồi, nhà chúng ta ở đó cơ mà."
Du Dực cong khóe môi, đúng vậy, nhà của họ ở đó cơ mà, trên thế gian này không có nơi nào có thể tốt hơn nhà của mình.
...
Hạ An Lan ngồi trên xe, nghe thư ký báo cáo tiến triển gần đây nhất của vụ án.
"Thị trưởng trước đã bị bắt, ông ta đã khai ra rất nhiều người, hiện tại tổng cục cảnh sát đã bắt đầu lập án bắt người, tổng thống cũng rất quan tâm đến việc này, ông ấy hy vọng ngài có thể nhanh chóng đến Thủ đô báo cáo."
Hạ An Lan gật đầu, anh xoay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc từ bên làn đường đối diện chạy ngang qua, trên xe có một cô bé dán mặt lên cửa sổ, tò mò nhìn ngắm mọi thứ bên ngoài. Khuôn mặt vụt qua ấy khiến Hạ An Lan sửng sốt, rồi đột nhiên anh kêu lên: "Dừng xe!"
Tài xế và thư ký sửng sốt: "Không được đâu Thị trưởng, chỗ này không thể dừng xe được."
Hạ An Lan quát lên: "Tôi kêu anh dừng xe!"
Tài xế vội vàng lái xe vào lề, khi xe còn chưa dừng hẳn thì Hạ An Lan đã mở cửa nhảy xuống, anh nhìn xung quanh, chiếc xe đó đã đi rất xa, không còn thấy bóng dáng.
Đoạn đường này không cho phép dừng xe, tài xế vội vàng xuống xe hỏi: "Thị trưởng ngài sao vậy?"
Anh ta nhìn thấy một nét biểu cảm chưa xuất hiện qua trên khuôn mặt của Hạ An Lan bao giờ.
Ánh mắt Hạ An Lan tối dần: "Không có gì, chắc do tôi... nhìn nhầm thôi."