C
ô bé vừa mới lướt qua lúc nãy có dáng vẻ giống hệt Tiểu Ái, cảm giác như là Tiểu Ái của năm đó đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt anh.
Khiến cho Hạ An Lan bỗng dưng mất đi lý trí, chỉ muốn đuổi theo cô bé đó.
Nhưng trước mắt chỉ có dòng xe cộ qua lại đông như nêm, hai bên chỉ có những tòa nhà cao vút mọc san sát nhau, làm gì còn có bóng dáng của cô bé nữa.
Thư ký nghe thấy rất kỳ lạ, nhìn nhầm? Là… ý gì?
Chẳng lẽ lúc nãy Thị trưởng đã nhìn thấy gì sao?
Thư ký không hiểu được, đoạn đường này không rộng, lại không cho phép dừng xe, phía sau đã có vài chiếc xe bức xúc bấm còi inh ỏi.
Anh ta nói: "Thị trưởng, hay lên xe trước đi đã?"
Hạ An Lan không nhúc nhích, mắt vẫn dõi theo hướng cũ, cho dù là nhìn nhầm hay hoa mắt, anh cũng hy vọng có thể được nhìn thấy cô bé đó thêm một lần.
Thư ký nhỏ giọng gọi: "Thị trưởng…"
Hạ An Lan dường như không nghe thấy gì, thư ký lén nhìn anh, sau đó vội vàng cúi đầu. Từ trong đôi mắt của Hạ An Lan, anh ta loáng thoáng có thể thấy được một sự đau thương nồng đậm bao phủ.
Anh ta không biết một giây trước Hạ An Lan đã nhìn thấy những gì nhưng bây giờ anh ta không dám gọi thêm tiếng nào nữa.
Nếu con đường này sắp bị kẹt thì cứ để nó kẹt chút đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông lái xe mô tô tới: "Chuyện gì đây? Có biết không thể dừng xe không hả?"
Thư ký vội tiến lên, chắn trước mặt Hạ An Lan: "Xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy xe đột nhiên bị sự cố nhỏ, bây giờ đã sửa xong rồi, sẽ đi ngay thôi…"
Thư ký không trực tiếp bộc lộ thân phận, bởi vì anh ta hiểu rõ tính cách của Hạ An Lan, Hạ An Lan không phải là dạng người thích lấy thân phận của mình để đi chèn ép người khác. Hơn nữa lúc này nếu bị người khác nhận ra xe của Thị trưởng Hạ làm tắc đường thì... cũng không hay cho lắm.
Cảnh sát giao thông thấy thư ký trả lời khá thành thật: "Xe hư nhưng không thể tránh khỏi việc bị phạt."
Thư ký đáp: "Việc này tất nhiên không thể miễn được, dù sao cũng do chúng tôi đã vi phạm luật giao thông."
Khi cảnh sát sắp bắt đầu viết đơn thì bỗng nhiên nhìn thấy Hạ An Lan sau lưng thư ký lúc này đã hồi thần lại và nhìn về hướng cảnh sát.
Cảnh sát sửng sốt, bút trên tay rơi thẳng xuống đất, dĩ nhiên anh ta nhận ra được Hạ An Lan. Đây dù sao cũng là Thị trưởng của họ, gần đây nhân viên cảnh vụ toàn thành phố, bao gồm cảnh sát giao thông như bọn họ đều bận tối mặt tối mày, vì họ phải thiết lập trạm kiểm soát, giúp đỡ truy bắt kẻ tình nghi đang lẫn trốn.
Cục trưởng của họ còn tổ chức cho tất cả mọi người cùng xem Thị trưởng Hạ phát biểu trên truyền hình, phải lĩnh hội tinh thần, cố gắng bắt được kẻ tình nghi.
Nên đối với cảnh sát giao thông thì Hạ An Lan còn quen mắt hơn cả ba mẹ vợ con của mình.
Cảnh sát giao thông lắp bắp nói: "Thị... thị... trưởng... Hạ…"
Anh ta cảm thấy hối hận muốn chết, bản thân chẳng khác nào đang tìm đường chết khi lại muốn viết đơn phạt cho Thị trưởng.
Hạ An Lan đã bình thường trở lại, sự đau thương trong mắt biến mất không thấy dấu vết, trên khuôn mặt lại nở nụ cười hiền hòa như đầy xa cách, anh nói: "Xin lỗi đã làm phiền đến công việc của anh, các anh cứ theo quy định đi, nên phạt thế nào thì cứ phạt thế đó!"
Cảnh sát làm gì dám, hai cẳng chân hiện đang run lên cầm cập: "Thị trưởng... không sao đâu, tuy chỗ này không được dừng xe nhưng nếu xe của ngài đột nhiên xảy ra vấn đề, việc này ai cũng không thể liệu được trước mà đúng không, việc ngoài ý muốn này dĩ nhiên không thể dùng quy định pháp luật để xử lý rồi..."
Thư ký cười nói: "Đồng chí cảnh sát giao thông, anh đừng sợ, Thị trưởng Hạ của chúng ta không đáng sợ đâu, anh cứ viết đơn phạt rồi chúng tôi sẽ đi ngay."