C
ảnh sát giao thông có chết cũng không dám lập, anh ta vội vàng nói: "Thị trưởng Hạ là tấm gương của tất cả chúng tôi, là niềm tự hào của nhân dân Hải Thành chúng ta, sao tôi lại sợ cơ chứ."
Anh ta nuốt nuốt nước bọt hỏi: "Xe đã ổn thật chưa ạ? Nếu vẫn chưa ổn tôi sẽ tìm người đến kéo đi dùm."
Thư ký gật đầu: "Đã ổn rồi, cảm ơn."
Xe ở phía sau liên tục ấn còi, có vài người hình như đã nhận ra Hạ An Lan, muốn đi qua nhưng không dám.
Đoạn đường này không phải là nơi có thể dừng lâu, hơn nữa Hạ An Lan còn phải đi thị sát một khu công nghệ theo mô hình mới đang được xây dựng ở vùng ngoại ô, nên không thể dừng lại quá lâu ở đây.
Thư ký hiểu rõ suy nghĩ của Hạ An Lan, anh ta lên tiếng: "Thị trưởng Hạ vẫn còn việc khác, nếu việc này không làm lỡ công việc của anh thì chúng tôi đi trước đây."
Cảnh sát giao thông lắc đầu: "Không làm lỡ, không làm lỡ, mời Thị trưởng…"
Hạ An Lan: "Vất vả rồi."
Sau khi Hạ An Lan lên xe rời đi, cảnh sát giao thông mới cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, trời ơi, vậy mà thật sự có thể nhìn thấy được người đàn ông chỉ có thể thấy được ở trên truyền hình.
Cảnh sát giao thông xúc động nói: "Thị trưởng Hạ, sống sờ sờ... "
Qua một lúc sau anh ta mới tỉnh lại, vội vàng chỉ huy xe cộ, điều tiết giao thông.
Sau khi lên xe, thư ký rất muốn hỏi tại sao lúc nãy Hạ An Lan lại bất thường đến thế, anh ta đã theo Hạ An Lan vài năm rồi, trước đây có đi theo anh đến một tỉnh ở phía bắc, bây giờ lại đi theo anh đến Hải Thành.
Trong nhận thức của anh ta, Hạ An Lan luôn là một người bí hiểm khó thăm dò, không bao giờ để lộ sự buồn vui của bản thân. Trước mặt người ngoài luôn luôn là người ôn hòa lễ độ, trên mặt luôn mỉm cười, giống như không có chuyện gì có thể phá vỡ sự bình tĩnh trên gương mặt anh.
Nhưng sự mất kiểm soát của Hạ An Lan lúc nãy dường như khiến thư ký nhìn thấy được một Hạ An Lan xa lạ.
Nhưng cho dù có tò mò thế nào thì thư ký cũng không dám hỏi bừa, dù sao tuy Thị trưởng nhìn rất dễ tính nhưng thủ đoạn lại không hề dịu dàng chút nào.
Vì là thư ký chỉ có thể tự đoán thầm trong lòng, thỉnh thoảng to gan lén nhìn một cái.
Nhưng trên đường Hạ An Lan luôn xuất thần, anh luôn hướng ra ngoài cửa, dường như đang nhìn gì đó, lại giống như đang đợi điều gì, tóm lại đó là một nét mặt thư ký không thể hiểu được.
...
Du Dực dẫn Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính đi ăn lẩu hải sản, đây là quán lẩu hải sản rất nổi tiếng ở Hải Thành, quán này đã mở được không ít năm, trước đây khi còn học cấp ba, thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè ra đây ăn một bữa.
Quán lẩu không đổi địa chỉ nhưng đã thay đổi mặt tiền, trang trí nhìn cao lớn hơn trước đây rất nhiều.
Tuy vẫn là mùi vị trong ký ức, nhưng lần này lại cảm thấy ngon hơn so với mọi lần trước đây.
Trong bữa ăn Du Dực ăn không nhiều, đa phần thời gian đều dành ra để chăm sóc cho Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính.
Khi sắp ăn xong, có một người phụ nữ ăn mặc rất mốt đi ngang qua, chưa đi được vài bước cô ta lại bước lùi trở về, nhìn Du Dực và hỏi: "Ấy, cậu… cậu có phải là Du Dực không?"
Du Dực không ngẩng đầu: "Nhận nhầm rồi."
"Tôi không nhận nhầm, đúng là cậu, tôi là bạn học chung cấp hai của cậu đây, ngồi phía ngoài, còn cách cậu bởi một bạn học nam nữa, tôi tên Trần Lạc Lạc, cậu quên rồi sao?
Du Dực nhăn mày: "Không nhớ."
Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính ngồi bên cạnh tò mò nhìn hai người họ.
Trần Lạc Lạc hình như không nhận thấy được Du Dực đang không vui: "Sao có thể không nhớ chứ, tôi là Trần Lạc Lạc đây, cậu nhìn kỹ tôi xem, chắc chắn cậu sẽ nhớ ra, lâu lắm rồi không gặp lại cậu, bây giờ cậu đang làm gì vậy?