Du Dực cố gắng khiến bản thân trông hoà ái dễ gần hơn một chút, anh mỉm cười: "Chú tên là Du Dực, con có thể gọi chú là chú Du."
Trong lòng anh thật sự lo lắng, nhỡ đâu con gái cô không thích anh thì biết làm sao bây giờ? Du Dực hiện giờ thật không yên lòng, tâm tình này quả thực so với khi anh làm nhiệm vụ vô cùng khó khăn trước đây còn lo lắng hơn nhiều.
Thanh Ti tròn mắt nhìn anh, đôi mắt non nớt của trẻ con, con ngươi trong suốt như nước suối khiến Du Dực cảm thấy cô bé này nên là con gái anh mới phải. Anh vô cùng khẩn trương, nụ cười trên mặt càng thêm mất tự nhiên.
Thanh Ti nhỏ giọng gọi: "Chú Du..."
Giọng Du Dực nhẹ hẳn lại: "Trước kia mẹ con đã cứu mạng chú, lần này chú đếnđây để báo ân, con không cần sợ hãi, chú không phải là kẻ xấu."
Thanh Ti nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nhiếp Thu Sính hỏi Thanh Ti: "Con có đói bụng không? Ăn tạm chút đồ nhé?"
Hiện giờ thời tiết không lạnh, cơm mới mua về cũng chưa nguội, Nhiếp Thu Sính bón cho Thanh Ti ăn vài miếng. Trẻ con dạ dày nhỏ, con bé no rất nhanh. Thanh Ti thúc giục nói: "Mẹ, chú Du, chúng ta nhanh đi thôi... Con không muốn gặp lại người đàn ông kia."
Nhiếp Thu Sính kiểm tra trán con bé: "Con nói cho mẹ biết thân thể con giờ thế nào rồi nói tiếp."
Thanh Ti nói: "Con không sao, chú Du, mau đi thôi."
Vẻ mặt của Thanh Ti rất sợ hãi, dường như hình ảnh của Yến Tùng Nam trong lòng con bé quả thực giống một con quái vật ăn thịt người. Du Dực cảm thấy thật giận dữ, một kẻ làm cha mà lại khiến con mình biến thành như vậy, nếu cô bé là con gái của anh, nhất định anh còn ước gì có thể thương yêu, bảo vệ nó trong lòng bàn tay mình ấy chứ.
"Đừng vội, để tôi đi tìm bác sĩ đến đây, nếu bà ấy nói được thì chúng ta sẽ rời đi."
Bác sĩ đến kiểm tra thân thể Thanh Ti rồi nói bệnh tình không nặng, đây vốn cũng không phải bệnh tật phức tạp gì, một khi đã hạ sốt thì cũng không còn nhiều vấn đề nữa, bà liền kê đơn để Thanh Ti uống thuốc đúng giờ.
Điều này khiến Nhiếp Thu Sính cuối cùng cũng có thể yên tâm, cô định ôm con gái đi ra ngoài, nhưng mới bước được mấy bước đã bị Du Dực ôm mất: "Để tôi."
Anh không nói nhiều, chỉ để lại hai chữ rồi ôm Thanh Ti ra khỏi phòng khám. Tim Nhiếp Thu Sính đập mạnh, loạn nhịp trong chốc lát, trong lòng cảm thấy ấm áp như được mặt trời chiếu rọi.
Cô đi thanh toán viện phí thì bác sĩ lại nói rằng Du Dực đã thanh toán trướcđó rồi. Nhiếp Thu Sính chạy ra khỏi phòng khám, chỉ thấy Thanh Ti đang ngồi trên tay Du Dực, vòng tay ôm cổ anh, không biết Du Dực nói gì đó với con bé mà nó cười khanh khách không ngừng, nụ cười, ánh mắt đều tươi tắn, cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Người nào không biết thì chắc hẳn sẽ nghĩ bọn họ là hai cha con ruột thịt.
Lòng Nhiếp Thu Sính chua xót, cô chưa từng thấy Thanh Ti cười đến mức thoải mái như vậy, giờ cô mới hiểu, con bé thật sự mong muốn có một người cha có thể ôm nó lên cao, có thể đứng ra che chở cho con bé lúc nó bị người ta bắt nạt, khó thể dạy dỗ kẻ nào dám bắt nạt con bé.
Nhưng mà giấc mộng này của Thanh Ti sẽ không thể trở thành hiện thực được, bởi cha con bé chính là Yến Tùng Nam - một gã đàn ông khốn nạn. Giờ thấy Thanh Ti tươi cười như vậy, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy thật có lỗi với con gái, nếu Thanh Ti có một người cha như Du Dực thì sẽ tốt biết bao, nhất định con bé sẽ ngày ngày cười tươi tắn như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.
Suy nghĩ đột ngột hiện ra trong đầu này khiến Nhiếp Thu Sính hoảng sợ, sao cô lại có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Cô lắc lắc đầu, đem suy nghĩ này gạt bỏ.
Nhiếp Thu Sính nhanh chóng bước qua: "Sao anh lại nộp hết tiền viện phí cho con bé thế này? Hai mẹ con tôi đã phiền anh hỗ trợ, giờ chúng tôi rất băn khoăn, nếu anh còn như vậy thì tôi cũng không biết phải cámơn anh như thế nào?"