N
hưng hôm nay lại có người nói với ả rằng, đồ của ả bị người khác đem đi tặng mất, Hạ Như Sương có thể không điên máu sao.
Hai chân mang dép lê vừa muốn đứng lên, thì ả đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Không đúng, sao bà Du lại biết được lão già kia đem cổ phần đi cho vợ nhỏ bên ngoài?"
Bà già chết tiệt kia đã ở trong bệnh viện vài ngày, làm sao có thể biết được những chuyện này?
Người giúp việc nữ nhỏ giọng nói: "Là... là cậu Hai nói."
"Cậu Hai?" Hạ Như Sương càng chấn kinh hơn, cậu Hai? Chẳng phải là Du Dực sao? Sao anh ta lại biết?
"Tôi nhìn thấy cậu Hai dẫn theo một người phụ nữ và một cô bé tầm bảy tám tuổi trở về, tôi làm việc ở nhà họ Du cũng mười năm rồi, trước đây cũng từng thấy qua cậu Hai vài lần."
Hai tròng mắt Hạ Như Sương sắp lòi ra ngoài: "Nó trở về rồi? Còn dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé bảy tám tuổi? Cô chắc chứ?"
Trong lòng Hạ Như Sương bỗng nhiên cảm thấy hơi hỗn loạn, hình như có thứ gì xẹt qua trước mắt, nhưng tốc độ quá nhanh khiến cô ta không bắt lại được.
Khoảng thời gian trước, hai ông bà Du mới chạy đến Thủ đô tìm người, sau đó trở về đùng đùng giận dữ, không chịu nhắc đến chuyện của Du Dực, ả lén nghe thấy họ nói chuyện với anh trai Du Dực rằng họ đã tìm được Du Dực, nhưng... hắn không chịu trở về.
Còn nói đến Du Dực tìm được một người phụ nữ giống như hồ ly tinh.
Nếu lúc đầu Du Dực không chịu trở về thì bây giờ sao đột nhiên lại trở lại, hơn nữa còn biết được lão già kia đem cổ phần cho vợ nhỏ? anh quanh năm ở Thủ đô, ả còn không biết, thì Du Dực từ đâu lại biết được tin tức nhanh đến thế?
Chẳng lẽ anh muốn nhân lúc nhà họ Du đang loạn cào cào nhào vô tranh đoạt gia sản sao?
Còn có người phụ nữ... trẻ con? Tại sao ả cứ cảm thấy không đúng?
Người giúp việc gật đầu: "Đúng vậy? Tôi có lén nhìn thử, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, nhưng chắc cậu hai không có đứa con lớn thế đâu? Không phải là... lấy... người phụ nữ đã tái giá đó chứ?"
Một tiếng "tái giá" của người giúp việc, như một chiếc chìa khóa, bất ngờ mở ra câu đố vẫn luôn khó hiểu trong lòng ả, khiến ả giật mình.
Đều ở Thủ đô, là phụ nữ tái giá, còn có một đứa con gái bảy tám tuổi?
Tay Hạ Như Sương đột nhiên run lên, ả hỏi: "Người phụ nữ kia tên gì?"
Người giúp việc: "Người phụ nữ nào?"
Hạ Như Sương quát lên: "Chính là người phụ nữ cậu hai dẫn về, cô ta tên là gì?"
Người giúp việc sửng sốt, không ngờ đến Hạ Như Sương sẽ kích động đến thế, dọa cô ta lùi về sau hai bước.
"Tôi... tôi cũng không nghe rõ…"
"Không nghe rõ thì cố gắng nhớ lại cho tôi, rốt cuộc cô ta tên là gì?" Hạ Như Sương đột nhiên nhào tới nắm chặt vai người giúp việc, dùng sức mạnh đến nỗi khiến ngón tay cắm sâu vào da thịt
Người giúp việc sợ đến run rẩy: "Tôi... tôi, tôi cố nhớ lại... hình như tôi nghe thấy cậu hai kêu cô ta... kêu cô ta... "
Ngaykhi cái tên đó sắp được thốt ra từ miệng người giúp việc thì đột nhiên bị một giọng nam ngắt ngang: "Tôi thật không ngờ chị dâu lại quan tâm đến vợ tôi đến thế, cô ta không biết vợ tôi thì sao có thể biết tên cô ấy được. Hay chị dâu cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói cho chị biết, vợ tôi tên là gì!"
Du Dực xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chậm rãi bước vào, thân hình cao lớn, phong độ hiên ngang, anh vừa tiến vào, không khí trong phòng dường như biến đổi theo trong chớp mắt.
Hạ Như Sương nghe thấy giọng nói của Du Dực thì cả người run lên bần bật, ả từ từ xoay người, nhìn thấy bóng dáng của Du Dực, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như vòng xoáy không đáy của anh, "Chú…"