Trong lòng Hạ Như Sương không khỏi hoài nghi có phải cô ấy đã biết chuyện gì hay không?
Nhiếp Thu Sính đưa tay: "Lại đây, em đỡ chị dâu đứng lên. Bây giờ thân thể chị đang yếu ớt, phải nghỉ ngơi thật tốt. Mặc dù nói sau này không thể có con được nữa, thế nhưng thân thể cũng không thể suy sụp, chị nói xem có đúng hay không?"
Du Dực cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thanh Ti.
Anh phát hiện khói trong lòng bà xã mình mà cáu lên, thật đúng là không hề yếu ớt hơn anh là bao.
Đâm vào chỗ bị thương của Hạ Như Sương.
Tuy nhiên, đối với Hạ Như Sương mà nói, tất cả con của cô ta cũng chỉ để cô tính toán lợi dụng. Cô ta cũng không phải là thật lòng thương tiếc ai, ngay cả Du Hí cô cũng là đem ra lợi dụng như vậy.
Hạ Như Sương muốn đẩy cánh tay Nhiếp Thu Sính ra, nhưng ả nhịn xuống, không dám cử động.
Nhiếp Thu Sính khom người, dây chuyền đeo trên cổ theo động tác của cô mà trượt ra ngoài. Đúng lúc Hạ Như Sương nhìn thấy ánh sáng bạc chói lọi hiện lên đâm vào hai mắt cô đau nhói.
Thân thể Hạ Như Sương không khống chế được sự run rẩy dữ dội, ngay cả hai hàm răng cũng va vào nhau cồm cộp. Vẻ mặt ngơ ngẩn trắng bệch, Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: "Du Dực mau gọi bác sĩ, tình trạng này của chị dâu rất không bình thường?"
Du Dực gật đầu, "Được."
Anh nhìn thoáng qua Nhiếp Thu Sính rồi xoay người đi ra ngoài.
Anh không yên lòng để Nhiếp Thu Sính ở một mình cùng Hạ Như Sương, thế nhưng Hạ Như Sương lúc này hẳn là cũng không dám động thủ.
Đỡ Hạ Như Sương lên ngồi trên giường, Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: "Bác gái, tại sao bác lại nhìn chăm chú vào dây chuyền của mẹ ạ? Có phải bác cũng thấy cái dây này của mẹ rất đẹp không?"
Lời nói của đứa trẻ nhỏ tràn đầy ngây thơ khiến cho thân thể Hạ Như Sương run rẩy kịch liệt.
Cô ta cảm thấy cả nhà bọn họ từ trên xuống dưới, mỗi câu nói của từng người đều có hàm ý gì khác nữa.
Ngay cả đứa trẻ nhỏ này, thật sự cũng giống như là có hàm ý khác.
Hạ Như Sương siết chặt tay: "Đúng... Đúng là nhìn rất đẹp..."
Cô biết mình để lộ ra quá nhiều sơ hở, thế nhưng... Nhiếp Thu Sính xuất hiện quá đột ngột. Căn bản làm cho cô chuẩn bị không kịp, cô cũng muốn khống chế không để tâm tình của mình dao động, thế nhưng căn bản không khống chế được.
Nhiếp Thu Sính sờ sờ vào dây chuyền của mình, cười nói: "Em cũng vậy, rất thích dây chuyền này. Cái này em đã mang theo từ nhỏ, cũng không biết từ nhỏ ba mẹ em từ đâu mà có được. Đã đeo nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng lúc tắm tháo xuống lại cảm thấy trên cổ trống trơn không có quen."
Hạ Như Sương len lén nhìn thoáng qua Nhiếp Thu Sính, vẻ mặt cô bình tĩnh ôn hòa nhìn dây chuyền của chính mình. Cô thật giống như không biết chiếc dây chuyền này có ẩn chứa ý nghĩa gì cả.
Hạ Như Sương cắn đầu lưỡi một chút, cô phải tỉnh táo lại, cô không thể để lộ ra nhiều sơ hở thêm nữa.
Cô vẫn chưa thất bại thảm hại.
Trước mắt, phải khiến cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây. Cô cần phải suy nghĩ cẩn thận kế tiếp nên làm như thế nào.
Biện pháp tốt nhất là khiến cho bọn họ rời đi, dĩ nhiên không phải là trực tiếp mở miệng bảo bọn họ đi. Ý nghĩ Hạ Như Sương vừa lay động, con ngươi đảo lộn, đột nhiên ngất đi.
Việc bất tỉnh này đương nhiên là giả bộ, đây là sở trường của cô. Cô nghe được Nhiếp Thu Sính gấp gáp nói: "Chị dâu, chị dâu... Chị làm sao vậy? Du Dực rất nhanh đã đưa bác sĩ tới."
Không đến một hồi sau khi Du Dực mang theo bác sĩ đến, Nhiếp Thu Sính vội nói: "Bác sĩ, mọi người mau nhìn xem, chị dâu tôi mới ngất đi rồi!"
Bác sĩ vội vàng tiến lên kiểm tra xác định không có vấn đề gì lớn, dường như chỉ là bị kích động mạnh mẽ. Sau khi châm kim truyền thuốc xong liền rời đi.
Hạ Như Sương sốt ruột, bác sĩ đã đi sao bọn họ còn chưa đi.
Cô đột nhiên nghe được giọng nói nghi ngờ của Nhiếp Thu Sính: "Du Dực, anh nói... Chị dâu sau khi nhìn thấy em nên mới bị kích động sao? Tại sao em cảm thấy khi nhìn qua ánh mắt của chị ấy, thật sự không giống như đây là lần đầu tiên chị ấy gặp em?"