Khoé môi Du Dực nhếch lên: "Tôi là một người đàn ông, đi ra đường làm sao có thể để phụ nữ trả tiền, đừng so đo mấy việc nhỏ nhặt này, lên xe đi."
Anh mở cửa xe để Nhiếp Thu Sính đi lên rồi mới bế Thanh Ti xuống, cẩn thận đưa con bé cho cô. Anh nói: "Hai mẹ con chờ tôi một chút, tôi đi một lát rồi về, rất nhanh thôi."
Du Dực xoay người chạy đi, vóc dáng cao lớn lại thêm đôi chân dài nên trong nháy mắt anh đã chạy rất nhanh.
Thanh Ti quay đầu lại hỏi mẹ: "Mẹ ơi, chú Du đi đâu vậy ạ?"
"Mẹ cũng không biết. Thanh Ti... con thích chú Du à?"
"Thích, con cảm thấy chú Du rất tốt." Thanh Ti nói xong còn nghĩ ngợi một chút. Nhiếp Thu Sính cười cười, hôn lên trán con gái, đặc biệt tốt, nếu so sánh với kẻ tên Yến Tùng Nam kia thì hắn ta không thể so sánh nổi với Du Dực dù chỉ một cọng lông hay sợi tóc.
Thanh Ti hỏi: "Mẹ ơi, chú Du thật sự có thể bảo vệ mẹ con mình sao?"
"Có thể."
Mặc dù Nhiếp Thu Sính không quá chắc chắn nhưng cô tin tưởng Du Dực, tuy bản thân cô cũng không hiểu loại tin tưởng này do đâu mà có nhưng cô cảm nhận được Du Dực là một người đàn ông đáng tin cậy. Nhưng chuyện giữa cô và Yến Tùng Nam không phải là chuyện dễ dàng giải quyết như vậy, có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Mà Du Dực thì chắc hẳn là có sự nghiệp và công việc của mình, làm sao anh ấy có thể vì chuyện của cô mà chậm trễ nhiều thời gian như vậy chứ?
Nhiếp Thu Sính biết rằng cho dù người khác có giúp đỡ cô thì đó cũng chỉ là giúp đỡ cô vượt qua khó khăn nhất thời chứ không thể giúp cô vượt qua cả đời. Đợi vượt qua cửa ải khó khăn này đã, về sau, nhất định cô sẽ dựa vào chính mình. Không lâu sau, Du Dực đã quay lại, trong tay anh còn xách theo một túi táo, chạy đến nỗi trên đầu cũng đổ mồ hôi. Anh đưa táo cho Nhiếp Thu Sính, "Một lát nữa nếu Thanh Ti bị say xe, cho con bé ăn ít hoa quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, cô không ngờ Du Dực lại cẩn thận đến mức này. Du Dực đóng cửa xe, nổ máy, nói: "Ngồi vững, chúng ta đi thôi."
Chiếc xe này của anh mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ bẩn thỉu, bám đầy bùn đất nhưng khi ngồi xuống lại vô cùng thoải mái, ít nhất là so với xe của Yến Tùng Nam thì thoải mái hơn. Thanh Ti trừ một chút không thíchứng được lúc đầu thì giờ đã rất nhanh bình thường lại, nhìn quanh xe.
Thanh Ti nói: "Xe của chú thật hoành tráng."
Du Dực dịu dàng đáp: "Chờ con khỏi bệnh xong, sau này chú sẽ dẫn con ngồi xe còn to hơn xe này nữa."
Thanh Ti liên tục gật đầu: "Được, được ạ..."
Cô bé nhìn thấy bất cứ thứ gì trong xe đều tò mò hỏi Du Dực, mặc cho vấn đề có đơn giản đến đâu, Du Dực cũng kiên nhẫn trả lời cô bé, tận tình kể rõ – không giống như lúc bình thường nói chuyện với đồng đội - nếu có thể nói ít một chữ thì chắc chắn không nói. Phàm là người quen biết Du Dực, nếu thấy bộ dạng ôn nhu kiên nhẫn này của anh thì chắc hẳn sẽ cảm thấy bị doạ sợ không ít.
Du Dực cũng không phải là một người dễ ở chung, lại càng không phải là người thích trẻ con. Ở Du gia, nếu cháu ruột của anh có té ngã trên mặt đất khóc lóc không ngừng thì anh cũng không thèm liếc mắt dù chỉ là một cái. Nhưng mà đối mặt với Thanh Ti, anh lại cảm thấy cô bé khiến anh thương tiếc vô cùng, nói chuyện cũng không dám nói to, sợ làm con bé sợ.
Chuyện ngày hôm qua khiến Nhiếp Thu Sính vẫn còn căng thẳng trong lòng, dù một phút cùng không dám thả lỏng. Hôm nay trải qua những chuyện khiến cô chịu đủ kinh sợ, giờ phút này rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, cơn mỏi mệt liền đánh úp tới khiến cô bắt đầu buồn ngủ. Du Dực thấy vậy liền vững vàng lái xe chậm hơn một chút.
Thanh Ti nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng hỏi anh: "Chú Du, chú thật sự có thể giúp mẹ con con sao?"
Du Dực nhìn thẳng về con đường phía trước: "Chú đến đây là để giúp mẹ con con." Không phải là nhất thời mà là vĩnh viễn.