"Nếu đến cảnh sát các anh mà cũng không quan tâm thì tôi và con trai thật sự bị bọn họ hại chết rồi." Vợ bé của ông Du níu lấy cảnh sát không để cho họ đi.
Anh trai Du Dực cười lạnh: "Cô có chứng cứ sao? Người đàn bà này sao lại có thể ăn nói lung tung như vậy?"
Cảnh sát thật sự thấy phiền nhất là xử lý loại chuyện gia đình này, chỉ là hỏi thăm tùy tiện một cái, sau đó liền rời đi.
Cảnh sát vừa đi, một tay anh trai Du Dực liền tóm lấy đứa con riêng: "Tôi nói cho các người biết, không đem quyền nắm cổ phần ra đây, tôi có rất nhiều biện pháp khiến các người không sống nổi ở Hải Thành này, không tin cứ chờ xem..."
Vợ bé của ông Du khóc lóc hướng về phía ông Du cầu cứu, thế nhưng thời điểm này ông còn có thể làm gì?
Cuối cùng, anh trai Du Dực cho họ một cái kỳ hạn cuối cùng, đem giấy tờ của mẹ con họ cầm đi, làm cho bọn họ không đi đâu được, lúc này mới rời khỏi.
Trên đường, gã hỏi: "Mẹ, tại sao Du Dực lại đột nhiên trở về?"
Bà Du sững sờ, mắng: "Con không nói đến nó mẹ suýt chút nữa đã quên rồi. Nó mang theo con tiện nhân kia trở về. Nó nhất định là muốn thừa dịp trong nhà đang loạn, đem con hồ ly tinh kia vào cửa. Không được, mẹ phải về nhà trông coi, dù gì cũng không thể để cho cô ta bước chân vào cửa nhà mình."
Anh trai Du Dực nhớ tới lúc nhìn thấy Nhiếp Thu Sính ở bệnh viện. Gã sờ sờ cằm, trách không được chú ấy vừa gặp đã thích cô gái kia, thật sự là rất xinh đẹp!
...
Nhà họ Du loạn vô cùng, đến cục cảnh sát còn nắm được tình hình. Bởi là chuyện liên quan đến nhà họ Du, người ở cục cảnh sát nghĩ đến Hạ An Lan, muốn lấy lòng, liền để thư ký gọi điện thoại báo cáo chuyện này.
Hửng đông, thư ký liền đem chuyện này báo cáo nhanh cho Hạ An Lan.
"Cậu nói Du Dực đã trở về?" Hạ An Lan có chút kinh ngạc.
Thư ký gật đầu: "Vâng, nghe nói nghỉ lễ Trung Thu trở về thăm người thân, hơn nữa đúng là anh ta mang về tin tức. Chính anh ta nói ra chuyện... ông Du đem quyền nắm cổ phần chuyển nhượng cho người tình ở bên ngoài."
Trên mặt Hạ An Lan lộ ra vẻ tươi cười hứng thú: "Thăm người thân? Cậu ta thật đúng là người có ý tứ."
"Đúng vậy, người khác đều muốn người nhà mình có thể yên bình một chút. Anh ta lại hoàn toàn trái ngược lại."
Đây chính là điều Hạ An Lan cảm thấy thú vị, cậu ta giống như... muốn người nhà không yên ổn: "Sắp tới gọi điện thoại cho cậu ta, hẹn cậu ta gặp mặt."
"Vâng!"
Có điều, không đợi đến lúc thư ký gọi điện thoại, Du Dực và Hạ An Lan đã gặp nhau.
Hạ An Lan đến phủ thị chính làm việc đúng giờ cao điểm. Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, trên đường chật kín, hơn hai mươi phút cũng chưa thông, một hàng xe xếp hàng ở đằng sau.
Đã thông báo cho quản lý giao thông nắm rõ tình hình để xử lý, thế nhưng muốn khơi thông cũng cần có thời gian.
Lúc đang chờ đợi, Hạ An Lan nhìn thấy ở đằng trước cách 4-5m có một người đi xuống khỏi một chiếc xe màu đen, đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng. Hình dáng người nọ vô cùng quen thuộc. Chờ đến lúc anh ta đi ra khỏi cửa hàng, Hạ An Lan liền hạ cửa xe xuống gọi một tiếng: "Cục trưởng Du."
Du Dực dừng lại, quay đầu nhìn chiếc xe cách đó không xa, cửa sổ xe hạ xuống, vừa đúng lúc lộ ra khuôn mặt của Hạ An Lan. Du Dực có chút kinh ngạc: "Thị trưởng Hạ, thật là đúng lúc."
Lúc nhìn thấy Hạ An Lan, trong đầu Du Dực bèn hiện lên nhiều suy nghĩ, anh đi tới.
Hạ An Lan không xuống xe. Anh xuống xe để người ta thấy sẽ không tốt lắm, nên chỉ hỏi Du Dực: "Cục trưởng Du, sao lại trở về đây vậy?"
"Được nghỉ nên trở về thăm người thân, người nhà gặp chuyện không may nên quay về xem."
"À..." Trong lòng Hạ An Lan chính là nghĩ: Tin được chuyện hoang đường này của cậu mới là lạ.
Liếc mắt nhìn xe của Du Dực, không biết bên trong có người hay không, anh hỏi: "Cậu mang cả người nhà trở về cùng?"
Không biết tại sao, Hạ An Lan cảm thấy trong xe kia có người.