Hạ An Lan cũng không hiểu vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên muốn xem người ngồi ở trong xe đó là ai?
Anh muốn gặp, có lẽ là bởi vì từng nghe thấy âm thanh trong trẻo non nớt của cô bé con ở trong điện thoại, cũng có lẽ là muốn nhìn cô gái có thể khiến cho Du Dực trở nên ôn nhu có bộ dạng như thế nào.
Du Dực mỉm cười: "Đúng vậy, nghỉ lễ Trung Thu nên đưa bọn họ tới Hải Thành chơi. Con gái của tôi thích biển rộng, trước đây nó chưa từng thấy qua."
Hạ An Lan quan sát Du Dực cẩn thận một lúc, chợt phát hiện hôm nay Du Dực nói chuyện với anh, vậy mà không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, ngược lại bộ dạng dường như rất bình thản.
Không sai, tiểu tử này, có phải là đang có mưu đồ gì hay không?
Hạ An Lan bình tĩnh nói: "Hải Thành quả thật có nhiều nơi rất hợp với du lịch. Ngày hôm qua tôi còn giao hẹn với bộ phận phát triển du lịch, nói tương lai vài năm tới, sẽ toàn lực phát triển du lịch Hải Thành, nhất là mấy nơi có bãi biển đặc sắc. Sắp tới cậu có thể mang theo nhiều người thân đến đó chơi."
"Được..."
Khóe môi của Hạ An Lan hơi mím lại: "Chuyện lần trước, rất cảm ơn cậu đã hỗ trợ. Nếu như không phải cậu phái tới người đắc lực, chuyện đã không được giải quyết dễ dàng như vậy. Gần đây cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu và người nhà cùng ăn một bữa cơm, biểu đạt lòng biết ơn của tôi."
Trong lòng của Du Dực đem Hạ An Lan mắng cho mất mặt. Con cáo già này lại còn dám đề cập đến chuyện lần trước với anh. Lão dám lừa gạt thủ hạ của anh, anh còn chưa tính sổ, không ngờ con cáo già này lại tự mình tìm đến cửa.
Có điều, trên mặt Du Dực cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, anh ngược lại rất vui vẻ nói: "Cái này... không có vấn đề."
Ngón tay của Hạ An Lan nhẹ nhàng nhúc nhích, đồng ý sảng khoái như vậy, đây không phải là tác phong làm việc của Du Dực!
Nhất là anh đã tận lực đề cập đến chuyện lần trước, vậy mà Du Dực cũng không tức giận, không trách anh lừa thủ hạ của cậu ta.
Hào phóng như vậy, không phải là Du Dực trong ấn tượng của anh!
Hạ An Lan cảm thấy thú vị, trong lòng Du Dực không biết lại đánh chủ ý gì đây!
Anh hỏi: "Không biết Cục trưởng Du lúc nào có thời gian?"
"Chúng tôi một nhà quay về là khách du lịch đó. Hiện tại cái gì cũng không nhiều, chỉ có thời gian là nhiều. Ngược lại Thị trưởng Hạ công việc bề bộn, sợ là không có thời gian ấy chứ?" Du Dực cũng đang quan sát Hạ An Lan. Có lẽ đây là lần đầu ở bên ngoài, anh nghiêm túc nhìn Hạ An Lan như vậy.
Tuy rằng Hạ An Lan ngồi ở trong xe, thế nhưng ánh mặt trời rực rỡ tỏa rạng trên mặt anh ta. Nhìn thấy ngũ quan không thể bắt bẻ kia, suy nghĩ trong lòng Du Dực vốn đã bị anh bác bỏ lại một lần nữa lại hiện ra, thậm chí cảm giác càng ngày càng mãnh liệt. Du Dực cảm thấy cái cảm giác này có chút không quá tốt.
Hai người đều có tâm tư, trên mặt càng cười ôn hòa, trong lòng lại tính toán nhỏ nhặt.
Hạ An Lan cười nói: "Cục trưởng Du nói đùa rồi, tuy bận rộn nhưng cùng bạn bè ngồi ăn một bữa cơm, vẫn có thời gian."
"Nếu như Thị trưởng Hạ có lời mời thịnh tình, tôi sẽ chờ điện thoại của ngài, thời gian địa điểm anh cứ quyết định."
"Được."
Thư ký nhận điện thoại, nhỏ giọng thúc giục: "Thị trưởng, xe ở phía trước đã bắt đầu di chuyển rồi."
Du Dực liếc nhìn về phía trước, giao lộ xe đã bắt đầu di chuyển rồi: "Vậy tôi cáo từ trước, lần tới chờ điện thoại của anh."
Hạ An Lan gật đầu: "Được..."
Rời đi hai bước, Du Dực bỗng nhiên quay người lại hỏi: "Xin hỏi một vấn đề riêng tư, trong nhà Thị trưởng Hạ có chị em gái không? Đương nhiên ngoại trừ Hạ Như Sương."
Hạ An Lan hơi ngớ ra một chút: "Cục trưởng Du vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"