Thanh Ti đã bịt kín mũi: "Bác à, bác mau ra đây đi, bác ho đến đỏ mặt rồi kìa."
Hạ Như Sương thật sự không trụ nổi nữa, quay người bước nhanh ra cửa hít vài hơi không khí trong lành: "Tôi... khụ khụ, không có việc gì..."
Một hồi ho khan Hạ Như Sương mới thấy cổ họng không ngứa như vậy nữa: "Em dâu nói đúng. Cũng trách chị, bình thường không có nhắc nhờ người hầu tốt, cả đám đều lấy tiền mà không làm việc. Sau này chị nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ..."
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Cũng không cần phải vậy, dù sao bọn em cũng không về đây ở. Lần này trở về là Du Dực muốn cầm ít đồ của anh ấy. Sau đó bọn em sẽ về Thủ đô."
Hạ Như Sương nghiến răng, hừ, cầm gì chứ, trong cái nhà này làm gì có đồ gì của anh ta.
Cô ta dò xét Nhiếp Thu Sính một phen. Hai lần gặp mặt ngày hôm qua và hôm nay, làm cho cô ta càng cảm thấy cô gái trước mắt này không đơn giản như vậy. Cô ta cũng không có vẻ nhu nhược.
Hạ Như Sương liếc cửa phòng toilet, cô ta không tin Du Dực có thể cả đời không đi ra.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng sốt ruột, nếu không tìm cách để Hạ Như Sương đi, Du Dực cho dù là trở về cũng làm thế nào để tiến đến?
Nếu để cho Hạ Như Sương phát hiện Du Dực không có ở trong phòng, khẳng định sẽ hoài nghi.
Ngay tại lúc cô lo lắng, trong toilet chợt phát ra âm thanh giật nước bồn cầu. Nhiếp Thu Sính lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía toilet, chưa đến một hồi Du Dực mở cửa đi ra.
Anh nhìn thấy Hạ Như Sương, làm ra bộ dáng kinh ngạc: "Chị dâu xuất viện rồi sao?"
Hạ Như Sương sửng sốt một chút, không nghĩ tới vậy mà Du Dực đi toilet thật. Cô ta gật đầu: "Khụ, đúng vậy, đã xuất viện rồi. Em dâu nói chú ăn uống bị đau bụng, có nặng lắm không, cần đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu đã ổn rồi." Du Dực quay người nói với Nhiếp Thu Sính: "Đừng dọn nữa, dù sao cũng sẽ không trở về ở."
Nhiếp Thu Sính thả ga giường ra: "Vậy cuốn album này chúng ta mang đi được không? Còn cả những bằng khen nữa."
"Em muốn mang đi?"
"Đúng vậy, để ở đây thật là tiếc."
Du Dực cười cười: "Được. "
Có lẽ, chỉ có cô mới cảm thấy tiếc. Mấy thứ này nếu như để ở đây chỉ có một kết cục là mốc meo mục nát, sau đó bị cho là rác rồi vứt đi.
Nhiếp Thu Sính đem tất cả đồ cất vào trong hòm đậy lại, dùng khăn lau mặt hòm sạch sẽ.
Cô hỏi Du Dực: "Có thể đi rồi sao?"
Du Dực gật đầu, anh cầm lấy cái hòm kia: "Có thể."
"Sao vậy, đi bây giờ ư?" Trong lòng Hạ Như Sương nghi ngờ, bọn họ trở về rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Bọn em trở về chính là để lấy cái cuốn album này, lấy được rồi sẽ không ở lại lâu. Chị hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Hay ăn cơm trưa xong rồi hãy đi?"
Du Dực thản nhiên nói: "Không, bọn em mà ở lại, bữa cơm này ai ăn cũng không thấy ngon...Thanh Ti đi thôi."
Hạ Như Sương cười nói: "Không thể nói như vậy, mẹ vẫn rất hy vọng chú có thể ở lại đó. Chưa kể mẹ chỉ là không hiểu em dâu. Đợi đến lúc mẹ hiểu được nhất định sẽ thích cô ấy. Du Dực, chị thấy chú không phải cũng nên cho mẹ và em dâu có thêm một ít thời gian tiếp xúc chứ?"
Du Dực châm chọc nói: "Chị dâu, lời này đến ngay cả chị cũng không tin đi. Huống chi, nghe lời này từ trong miệng chị nói ra, thật sự là... có chút buồn cười. Chị không thấy vậy sao?"
Sắc mặt của Hạ Như Sương trở nên cứng ngắc: "Chú có ý gì?"
"Ý của tôi chẳng lẽ chị dâu không hiểu sao? Cái nhà này, chúng tôi sẽ không dám ở lâu đâu, ai mà biết, buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì?"