Không có ai biết lúc Hạ An Lan trông thấy khuôn mặt nhỏ kia có loại tâm tình gì. Thời gian đột nhiên giống như xoay chuyển, trong khoảnh khắc trở về rất nhiều năm trước, anh đi học về đến nhà, Tiểu Ái đã chạy tới nhào vào trong lồng ngực của anh, gọi anh một tiếng: "Anh".
Tất cả xung quanh đều lui về phía sau, tất cả âm thanh đều biến mất, ánh mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy cô bé đột nhiên xuất hiện này.
Ánh mắt của cô bé cực lớn lại sáng, trong suốt sáng ngời như ngôi sao, giống Tiểu Ái như đúc, không, đâu phải chỉ có ánh mắt giống nhau, cái mũi cái miệng, đều rõ ràng giống như Tiểu Ái.
Đây chính là em gái của anh, là hoài niệm của anh nhiều năm như vậy, trong lòng chưa bao giờ quên Tiểu Ái một giây nào.
Tay Hạ An Lan đang run rẩy. Anh cảm thấy giống như là một giấc mơ, một sự chân thật đến mức có thể chạm tới mộng. Tay của anh nắm thật chặt trước mắt cô bé này: "Tiểu Ái... "
Thanh Ti bị biểu lộ của Hạ An Lan dọa, cánh tay của anh cầm vào người nó sức lực thực sự lớn, người cô bé lại nhỏ, sao có thể chịu được.
Thanh Ti sụt sịt mũi, hốc mắt đỏ lên. Cô bé không dám lộn xộn, thế nhưng thật sự có chút đau, nó nhỏ giọng nói: "Bác à, không phải con cố ý. Con... là con lạc đường... "
Thanh Ti vốn chỉ là muốn đi vệ sinh, không để cho ba mẹ đi theo. Từ nhà vệ sinh ra, cô bé liền đi nhầm hướng nên lạc đường, không biết đi hướng nào, vừa sốt ruột lại sợ hãi tranh thủ thời gian đi tìm, kết quả không phát hiện phía trước có người tới, nên bị đụng phải.
Hạ An Lan đi nhanh, cô bé cũng đi nhanh. Hai lực này đụng vào nhau, Thanh Ti bị đụng làm cho mông đặt xuống mặt đất, ngã xuống không có đau, nhưng cái mũi lại đâm vào người Hạ An Lan, vừa đau vừa nhức, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Thư ký cũng bị bộ dáng của Hạ An Lan hù đến. Ngài Thị trưởng... thật quá dọa người rồi, ánh mắt giống như có thể thiêu đốt cô bé này. Tuy rằng người ta đụng ngài một cái, nhưng chỉ là đứa bé thôi. Trẻ con tuổi này đứa nào không phải là mê chạy loạn chứ.
Thư ký gọi hai tiếng, Hạ An Lan đều không phản ứng. Anh giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, âm thanh ở bên ngoài đều không nghe được.
Thư ký sốt ruột, vỗ nhẹ bả vai Hạ An Lan một cái: "Thị trưởng, anh nắm cô bé đau..."
Thanh Ti ngọ ngoạy một cái nhỏ: "Bác, bác buông con ra trước được không, con... đau tay con... "
Nước mắt của Thanh Ti rốt cuộc làm cho Hạ An Lan thanh tỉnh một chút. Anh giơ tay lên nhẹ nhàng lau cho cô bé: "Ngoan, không khóc... "
Một âm thanh phát ra, tiếng của Hạ An Lan đã khàn khàn không giống bình thường.
Thư ký nhìn sang lại càng hoảng sợ. Hạ An Lan không khóc, thế nhưng ánh mắt so với Thanh Ti còn đỏ hơn. Anh tựa như rất muốn cười, nhưng thư ký lại thấy từ trên khuôn mặt của anh rất nhiều khổ sở. Cậu ta không biết hình dung biểu cảm của Hạ An Lan vào lúc này như thế nào, đó là bộ dạng cậu ta chưa từng thấy qua.
Thư ký bỗng nhiên nghĩ đến, Thị trưởng Hạ sẽ không phải là nhìn thấy cô bé này lại nhớ tới em gái của mình rồi chứ?
Thanh Ti khóc thút thít nói: "Bác à, thật xin lỗi... Bác cũng đau sao? Con không phải là cố ý đụng đau bác, thật xin lỗi. Con không nên chạy lung tung... "
Hạ An Lan có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn cô bé trước mắt này, anh cảm thấy tất cả lời nói đều thành dư thừa. Anh không biết giấc mộng này của mình có thể dài bao lâu. Anh liền muốn nhìn cô bé nhiều một chút, nghe cô bé trò chuyện, anh chưa từng cảm thấy đời này còn có thể có một ngày, nhìn thấy "Tiểu Ái" chân thật như vậy.