Thanh Ti trong miệng gọi bác, làm cho Hạ An Lan hiểu rõ đây không phải là "Tiểu Ái" của anh. Thế nhưng cô bé thật sự là quá giống, ngay cả giọng điệu nói chuyện và tiếng nói đều giống như vậy.
Khóe miệng của anh ra sức giật giật, lộ ra một vẻ tươi cười trông còn khó coi hơn so với khóc: "Phải... Bác cũng đau. Con... có thể ôm bác một chút được không?"
Thanh Ti cắn môi do dự, cha mẹ nói với cô bé nếu gặp nam giới không quen biết đòi ôm thì phải rời đi, từ em bé hai tuổi đến ông già 80, đều không thể để cho người ta tùy tiện chạm vào. Thế nhưng nhìn bộ dáng bác này trông có vẻ rất đáng thương.
Bác ấy so với cô bé còn có vẻ đau hơn?
Thanh Ti do dự một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: "Vậy... được rồi, một cái thôi nha, không được nhiều hơn..."
"Được..."
Thanh Ti mở đôi tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy Hạ An Lan. Người của cô bé nhỏ, cánh tay lại ngắn, căn bản không ôm được người anh: "Bác à, ôm một cái là hết đau rồi!"
Cô bé cảm thấy ông bác này sao mà còn sợ đau hơn cả cô bé chứ? Cô bé là trẻ con còn có thể nhịn được, thế nhưng ông bác này lại còn muốn ôm một cái.
Thư ký ở một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.
Ngài Thị trưởng của bọn họ, cho dù ở bất kỳ đâu đều có thể hô mưa gọi gió, bất cứ lúc nào cũng đều tỉnh táo cơ trí, xem ra tất cả mọi người đều không làm gì được Hạ An Lan. Nhưng thực ra anh so với bất cứ ai, đều khát vọng tình thân, khát vọng ấm áp.
Hạ An Lan ôm chặt lấy Thanh Ti. Âm thanh non nớt của cô bé nói bên tai làm cho anh cảm thấy lời nói vô cùng quen thuộc. Tất cả những điều này khiến cho anh có một loại ảo giác rằng Tiểu Ái thật sự chưa từng rời khỏi, cô bé vẫn luôn ở đây, cô bé chưa bao giờ rời xa gia đình anh.
Tiếng của anh khản lại, kêu lên từng tiếng: "Tiểu Ái... Tiểu Ái..."
Thanh Ti cảm thấy khó hiểu. Ông bác này gọi nó là Tiểu Ái, nhưng nó không phải tên là Tiểu Ái nha, nó tên là Thanh Ti: "Bác, tên con không phải là Tiểu Ái, con là Thanh Ti..."
Bỗng nhiên ở phía xa truyền đến một giọng nữ gấp gáp: "Thanh Ti, Thanh Ti... con ở đâu?"
Thanh Ti lập tức vùng vẫy: "Bác, mẹ con tới tìm con." Cô bé kêu lên: "Mẹ, con ở đây, con ở đây."
Hạ An Lan không muốn buông Thanh Ti ra. Thế nhưng anh biết rõ phụ huynh cô bé tìm tới, anh không muốn thả cũng phải thả. Trong lòng của anh đã có một quyết định, bất kể người nào cũng không thể thay đổi quyết định đó, mặc kệ cha mẹ đứa bé này là ai, anh cũng phải làm cho đứa bé này làm con gái nuôi của anh, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.
Nhiếp Thu Sính và Du Dực ở trong phòng đợi mười phút không thấy Thanh Ti trở về. Hai người liên chạy vội ra ngoài tìm, có hai đầu hành lang, hai người liền tách nhau ra đi tìm.
Nhiếp Thu Sính vội vàng đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Cô cực kỳ hối hận, vốn dĩ không nên nghe theo Thanh Ti, để cho nó tự đi. Trước ở cửa hàng kia dạy dỗ còn chưa đủ sao? Nếu như Thanh Ti ở chỗ này bị làm sao, vậy không phải là muốn mạng của cô ư?
Nghe được tiếng của Thanh Ti, Nhiếp Thu Sính liền men theo đó vội vàng chạy tới. Xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang ôm Thanh Ti. Trong lòng của cô hốt hoảng, tăng thêm tốc độ xông tới, đoạt lấy tay Thanh Ti từ trong tay Hạ An Lan.
Trong ngực Hạ An Lan đột nhiên trống rỗng, mất mát trong nháy mắt khiến anh thật sự muốn đoạt lại người. Nhưng đó là mẹ người ta, anh có lý do gì chứ?
"Thanh Ti, con chạy đi đâu vậy. Ba mẹ đều lo muốn chết, con có biết không?" Nhiếp Thu Sính ôm lấy con gái, lo lắng trong lòng lúc này mới bỏ xuống.
Thanh Ti ngửa đầu trông thấy ông bác kia đứng ở sau lưng mẹ cô bé, cắn cắn môi. Thoạt nhìn bác ấy giống như rất thương tâm...